Chiến Thần Ngày Trở Lại


Vừa nghe thấy giọng nói này, vành mắt của gia chủ gia tộc số một Hoa Hạ, ông trùm của thành phố Yến Kinh Phùng Lương Tông như sắp nứt ra.

      Ông ta nghiến chặt răng, hai môi bặm vào nhau như sắp chảy máu tới nơi.

      Một bóng người vụt qua trước mặt ông ta.

      Một người giống như một con đại bàng từ từ hạ cánh xuống vách đá bên cạnh.

      Tinh thần hùng hổ, hai mắt sáng quắc, mũi khoằm, đầu bạc trắng phơ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, khóe miệng nở một nụ cười tàn nhẫn, biểu cảm ngông cuồng đầy khinh thường.

      Đó chính là thúc tổ của nhà họ Phùng, Phùng Thiên Kiêu!  
      Đối phương bình thản đứng trước mặt đám người Phùng Lương Tông, giống như một cánh cổng ma quái sừng sững trước mặt mọi người, đại diện cho sự chết chóc và sợ hãi.

      Phùng Thiên Kiêu hừ lạnh một tiếng, chắp hai tay sau lưng.

      “Lương Tông, niệm tình mày đã cống hiến rất nhiều cho nhà họ Phùng, chỉ cần mày khoanh tay chịu trói, đợi khi Chính Nghĩa lên chức gia chủ xong, tao bảo đảm hai bố con mày vẫn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý”.

      Phùng Lương Tông siết chặt nắm đấm của mình, xương vang lên tiếng cót két, ông ta không trả lời.

      Đằng sau rên nhẹ một tiếng, Phùng Tinh Kiếm từ từ tỉnh lại.

      “Bố…”  
      “Tinh Kiếm, đừng nói gì, bố xin lỗi vì không thể bảo vệ được con, bây giờ, bố và lão già chết tiệt phía trước này, chỉ có thể một sống một còn”.

      Nói xong, ông ta gọi một tâm phúc, đưa Phùng Tinh Kiếm đang bị thương nặng mất rất nhiều máu cho người đó.

      “Ở bên cạnh xem là được, dù sao bố cũng là gia chủ nhà họ Phùng, không phải người dễ dàng bị kẻ khác chà đạp”.

      Phùng Tinh Kiếm đầy đau khổ và tức giận, nước mắt lưng tròng.

      Khi Phùng Thiên Kiêu đánh lén Phùng Lương Tông, phản ứng đầu tiên của Phùng Tinh Kiếm là lao vào ngăn cản  
      Kết quả hắn bị Phùng Thiên Kiêu ở cấp Ngụy Minh chặt đứt cổ tay ngay tại chỗ.

      Bây giờ hắn đã bị thương nặng, không thể nào chiến đấu cùng với bố mình được nữa.

      Nếu như hai cao thủ hạng chín liên thủ lại, bọn họ cũng không hề sợ Phùng Thiên Kiêu!  
      Nhưng vì sao ông trời lại không có mắt như vậy?  
      Ai có thể ngờ rằng, thúc tổ nhà họ Phùng vốn đức cao vọng trọng này lại ra tay với gia chủ hậu bối của mình chứ?  
      Trên mặt Phùng Lương Tông hiện lên một tia kiên quyết, an ủi Phùng Tinh Kiếm xong, ông ta quay người lại đối mặt với Phùng Thiên Kiêu.

      Chỉ mới mấy tiếng trước thôi, lão vẫn còn là người chú mà ông ta kính trọng, nhưng khoảnh khắc này, lại trở thành kẻ thù sinh tử!  
      Người vợ tình thâm nghĩa nặng ở bên cạnh mình bao nhiêu năm, cuối cùng lại bị lão giết chết ngay trước mặt.

      Con trai bị gãy cổ tay.

      Mối thù lớn như thế, nếu như không báo, còn là con người sao?  
      Phùng Lương Tông từ từ nhắm mắt lại, năng lượng truyền khắp cơ thể, sau vài giây, ông ta mở bừng mắt ra.

      Bùm!  
      Không khí xung quanh đột nhiên bùng phát kịch liệt, sóng khí cuồn cuộn tuôn trào, giống như một trận cuồng phong lướt qua.

      Trong mắt Phùng Lương Tông tràn đầy sát khí bức người, ngập tràn ý chí muốn giết chết đối phương ngay tức khắc.

      “Phùng Thiên Kiêu! Ông phản bội gia tộc, giết chết con cháu, phá hủy thanh danh hàng trăm năm nay của nhà họ Phùng! Với các bậc tiền bối bên trên, hồ đồ ngu xuẩn làm trái ý tứ thần, với các hậu bối bên dưới, lòng dạ độc ác, đuổi cùng giết tận! Hôm nay, với thân phận là gia chủ đời thứ mười một của nhà họ Phùng, tôi tuyên bố ông chính là kẻ thù truyền kiếp của gia tộc!”  
      Vẻ khinh thường trong mắt Phùng Thiên Kiêu càng hiện rõ, lão nhếch mép nói:  
      “Tao đã nói rồi, con người mày tính cách yếu đuối, hoàn toàn không có phong thái của ông nội mày năm nào, chỉ là tứ thần thôi mà đã dọa cho mày sợ hãi đến co rúm người, lại còn đi thỏa hiệp sao? Đúng là mất mặt nhà họ Phùng mà!”  
      Phùng Lương Tông trực tiếp chửi lớn.

      “Lão già chó chết! Não ông bị nhúng nước rồi à, lại còn là nước cống hôi thối bốc mùi, khiến tế bào não của ông ngừng hoạt động rồi sao? Trần Thái Nhật là bất khả chiến bại, làm gì có ai chống lại được cậu ta?”  
      Phùng Lương Tông tức giận ôm ngực.

      “Phùng Chính Nghĩa và Hồ Cửu Phong có âm mưu ám sát trước, cậu ta muốn báo thù thì ai mà ngăn được? Bây giờ ông đang đẩy người nhà họ Phùng vào chỗ chết! Nhưng tôi không thể ngờ được, ông lại có thể phản bội cả gia tộc!”  
      Phùng Thiên Kiêu bình thản xua tay.

      “Giết một người phụ nữ của mày, có gì to tát đâu, cưới thêm một người nữa là được, với tư tưởng phụ nhân chi nhân của mày, làm gia chủ đúng là uống phí, tao không ngại nói cho mày biết, không bao lâu nữa, tứ thần Hoa Hạ, hừ hừ, cũng không thể nào giễu võ dương oai được nữa đâu”.

      Một tia sáng ngông cuồng lóe lên trong mắt Phùng Thiên Kiêu.

      “Tao đã chọn con đường lui tốt nhất cho nhà họ Phùng rồi, sẽ có một sức mạnh mạnh như Thần Minh giáng xuống Hoa Hạ, khiến cho tứ thần và đám cặn bã không nghe lời tan thành mây khói!”   
      “Sức mạnh của bọn họ mày không thể nào tưởng tượng được đâu, tao là người dẫn đường cho bọn họ, cũng là người đại diện đầu tiên cho bọn họ ở Hoa Hạ! Vinh quang huy hoàng sau này sẽ chiếu sáng nhà họ Phùng”.

      Giống như một kẻ sùng bái cuồng tín bị tẩy não, Phùng Thiên Kiêu giang hai tay ra, chỉ ngón tay phải lên trời, sau đó khua khua vài đường rồi lại chỉ xuống đất.

      Nhìn thấy cử chỉ kỳ lạ này, Phùng Lương Tông vô cùng sửng sốt.

      Ông ta không hiểu Phùng Thiên Kiêu rốt cuộc đang bị cái quỷ gì.

      Tuy nhiên, đây chắc chắn không phải chuyện mới xảy ra gần đây.

      Có khả năng, đây chính là gốc rễ cuộc nổi loạn phản bội gia tộc của lão!  
      Phùng Tinh Kiếm và những họ hàng thân thích lúc này đều cảm thấy kinh hãi.

      Người có thể quyết chiến chỉ có gia chủ Phùng Lương Tông thôi.

      “Lão già Phùng Thiên Kiêu, nói linh tinh ít thôi, hôm nay tôi quyết một trận sống chết với ông! Tôi nhất định sẽ dùng xác ông để cúng tế vợ của tôi!”  
      Vừa dứt lời, quần áo trên người Phùng Lương Tông lập tức chuyển động.

      Một nguồn lực hùng hậu phóng ra khắp nơi trên cơ thể ông ta, xương cốt bắt đầu nổ như đậu, cơ bắp giống như sinh vật sống, từng cái từng cái chậm rãi nở ra, bề mặt da như được tráng một lớp kim loại bằng ánh sáng.

      Gia chủ nhà họ Phùng ở hạng chín đỉnh cao đã dồn toàn bộ sức lực!  
      Phùng Thiên Kiêu thu lại ánh mắt cuồng tín của mình, một tia sát khí ngưng tụ trong mắt của lão.

      “Nếu như mày đã ương ngạnh như vậy thì đừng trách tao nhẫn tâm, mày là con cháu của tao, giết mày thì không nên, tao sẽ đánh gãy hai tay hai chân của mày, để mày trông giữ hộp tro cốt cả đời ở nhà thờ tổ nhà họ Phùng!”  
      Trong mắt lão đột nhiên bắn ra một tia sáng màu bạc, chân khí dâng trào, râu tóc bạc phơ bắt đầu chuyển thành màu đen một cách nhanh chóng.

      Cơ vai và xương năm ngón tay bắt đầu phát triển cực độ, bàn tay già nua đã biến thành bộ móng vuốt có khả năng cắt vàng ngọc với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường!  
      Móng tay dài ba mươi phân, phát ra ánh sáng vàng tím mờ ảo, đầu ngón tay sắc bén như đầu súng, ánh sáng lạnh lùng tỏa ra.

      Lão khẽ duỗi ngón tay ra, tùy ý móc vào tảng đá bên cạnh.

      Rắc rắc rắc rắc.

      Tảng đá kiên cố bất ngờ bị đập nát như miếng đậu phụ.

      “Lão già, nộp mạng đi!”  
      Phùng Lương Tông tấn công trước, bóng người đột nhiên bùng nổ.

      Ở giữa không trung, hai nắm đấm của ông ta giống như sóng biển xé toạc, với sức mạnh kinh hoàng như núi đánh thẳng vào mặt của Phùng Thiên Kiêu!  
      Đối phương mỉm cười, trên mặt lộ ra sự tà ác.

      Vút!  
      Không lùi mà tiến, lão lao tới chỗ Phùng Lương Tông, bộ móng vuốt sắc nhọn hướng thẳng về phía ông ta.

      Nếu bị trúng đòn này, Phùng Lương Tông sẽ bị mất cánh tay!  
      Gia chủ nhà họ Phùng cũng rất lợi hại, đối mặt với tốc độ kinh người như vậy của đối thủ, ông ta nhướn người sang một bên, thành công tránh được đòn hiểm trong không trung.

      Nhón một chân xuống đất, ông ta xoay người lại tiếp tục tấn công.

      Bụp bụp bụp!!  
      Tiếng nắm đấm đan xen vào nhau, vô số ánh sáng chói lóa bùng lên trong không trung.

      Không khí nơi hai người giao chiến dường như đã bị bóp méo, người nhà họ Phùng đứng ở xa chỉ cảm thấy một luồng sóng khí mạnh mẽ, giống như sóng biển mênh mông, khiến người ta không thể đứng vững.

      Đây mới chỉ là dư chấn!  
      Tảng đá bên sườn núi bỗng phát ra tiếng lách cách.

      Nhìn kỹ sẽ phát hiện, hai bên tường núi bắt đầu có vết nứt, có khả năng đổ sụp xuống bất cứ lúc nào!  
      Phùng Tinh Kiếm đứng đằng sau quan sát trận chiến, trong mắt hiện lên sự lo lắng.

      Nghe thấy tiếng rung động và tiếng công kích ở phía trước, tim hắn như nhảy lên.

      Đột nhiên, Phùng Tinh Kiếm hét lên một tiếng.

      “Không ổn rồi, lão già sắp dùng hết sức rồi!”  
      Phùng Lương Tông hơi quay đầu lại, thái dương của ông ta vừa tránh được ngón trỏ đủ sức xuyên thủng sắt thép của Phùng Thiên Kiêu.

      Phùng Thiên Kiêu đột nhiên cười một cách điên cuồng.

      “Lương Tông! Cái bả vai này thừa thãi quá, bỏ nó đi!”  
      Rắc, không kịp phòng bị, vai phải của Phùng Lương Tông không kịp né tránh, đột nhiên bị năm ngón tay của Phùng Thiên Kiêu nắm lấy, xương của ông ta bị chèn ép tách ra, ông ta sắp mất cánh tay tới nơi.

      Lúc này, đột nhiên ở bốn phía truyền tới tiếng thở dài ảm đạm.

      “Hà cớ gì phải chơi lớn như vậy…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui