Chiến Thần Ngày Trở Lại


Trần Thái Nhật bỗng có cảm giác cơ thể mình không ổn lắm.

Tiếng hét thất thanh của Genko trong phòng càng lúc càng rõ, Trần Thái Nhật nhận ra người mình lại hơi nóng.

Phùng Linh Nguyệt ở bên cạnh cũng nhận ra có gì đó không đúng.

“Chủ nhân, anh sao vậy? Có phải đi đường xa nên mệt không?”
Phùng Linh Nguyệt tóc đỏ lại có khuôn mặt tinh tế, cuốn hút ghé sát lại gần Trần Thái Nhật.

Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt như nước mùa thu của cô ấy, Trần Thái Nhật càng có cảm giác nhiệt độ nóng bỏng khó khống chế dâng lên từ bụng.

Lẽ nào ăn phải đồ hỏng?
Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Có hai tin nhắn được gửi đến.

Một tin là của Lâm Hy Đình.

“Anh Tây Cực, hôm nay tôi thấy anh uống những hai vò rượu hổ cốt, nếu anh thích thì ngày mai tôi sẽ mang một thùng về”.

Rượu hổ cốt?
Trần Thái Nhật sửng sốt.

Mình chỉ thấy rượu ngon chứ không biết là rượu hổ cốt.

Rượu hổ cốt tăng cường xương cốt, eo chân, xua phong hàn, chữa thận hư dương, tăng cường sinh lực đàn ông.

Xem thường ai đấy.

“Cảm ơn ý tốt, không cần đâu”.

Trả lời tin nhắn xong thì một tin nữa lại được gửi đến.

Thế mà lại là Tần Quan Tiêu.

Sao võ sĩ Nam Vệ đều hiếu khách như thế?
“Tây Cực, quên nhắc anh một câu, những thứ hôm nay đưa cho anh đều là thuốc bổ phối với đồ ăn, canh thăn lợn, canh bồ câu hầm, đuôi bò hầm xương cừu, anh ăn hơi nhiều, buổi tối chú ý tiết kiệm sức lực nhé”.

Trần Thái Nhật bỗng sửng sốt.

Mẹ kiếp, buổi tối cái tên Tần Quan Tiêu trò chuyện với anh hai ba tiếng là để rót cho anh toàn thuốc phối với đồ ăn đại bổ.

Thảo nào nghe thấy tiếng trong phòng mình lại thấy nóng người như thế.

Phùng Linh Nguyệt lo lắng đứng một bên.

Trần Thái Nhật nhìn đối phương, quả thật là không kiềm chế được
Toàn thân đều rạo rực khó chịu.

“Tiểu Nguyệt… chúng, chúng ta đi nghỉ ngơi trước được không?”
Phùng Linh Nguyệt sửng sốt.

Bỗng dưng cô ấy hiểu ra cái gì, mặt đỏ bừng như thiêu đốt.

“Chủ nhân… hôm nay… hôm nay không được, ngày mai mới được”.

Rắc.

Trần Thái Nhật bóp chặt cây cột sắt bên cạnh.

Tần Quan Tiêu, Lâm Hy Đình, hai tên súc sinh này.

Ăn một bữa cơm đàng hoàng không chịu, hà tất gì phải khiến tôi chảy máu mũi thế này.

Được rồi.

Genko đang truyền công trong phòng.

Phùng Linh Nguyệt thì có “bà dì” đến canh cửa.

Tối nay đã xác định là một đêm dằn vặt và cô đơn.

Trần Thái Nhật chỉ ước gì có thể gãi khắp cơ thể.

“Chủ nhân”.

“Tôi không sao, cô mau đi đi, không đi nữa là không thể đi đâu”.

Phùng Linh Nguyệt chớp mắt, đành phải nghe lời anh đi ra ngoài.

Trần Thái Nhật cũng không thể đợi ở đây nữa, anh vội vã quay về phòng tắm nước lạnh.

Tắm xong thì nằm trên giường.

Nhiệt độ cơ thể vẫn càng lúc càng nóng lên.

Khiến anh càng đau đầu hơn.

Cơ thể mình đã là cơ thể cấp Thần, nếu trúng độc gì đó thì còn có thể giải độc ngay tích tắc.

Nhưng rượu bổ, canh bổ thì có lợi cho sức khỏe.

Vậy mà lại có sức ảnh hưởng lớn như thế.

Trần Thái Nhật cuộn người lại mắng Tần Quan Tiêu thêm lần nữa.

Lần sau mời anh ta đến An Thành ăn bùn đất.


Một đêm không ngủ.

Đến hơn bảy giờ sáng hôm sau, tơ máu trong mắt Trần Thái Nhật mới dần bớt đi.

Anh vội vã đi xem tình hình của Nam Tôn.

Đến trước cửa, vừa mở cửa ra một người bỗng ngã về phía mình.

Anh vội ôm lấy, thế mà là Nam Tôn - Lương Nhất Diệu.

Lúc này Lương Nhất Diệu hoàn toàn không còn khí chất có một không hai của chị cả Hoa Hạ, cơ thể mất đi sức lực, đầm đìa mồ hôi như vừa trải qua tai họa sinh tử.

Nằm trong lòng Trần Thái Nhật, Lương Nhất Diệu nở nụ cười.

“Xong rồi”.

Trong phòng, một luồng ánh sáng lóe lên mãnh liệt, chân khí dao động mạnh mẽ đến mức khó tin.

Lượng chân khí cũng phải đến tám, chín mươi triệu tia.

Trần Thái Nhật không khỏi cảm thấy đau lòng khi nhìn Lương Nhất Diệu như thế.

“Chị Diệu, tôi dìu chị về phòng nghỉ ngơi”.

Ôm cả người Lương Nhất Diệu, Trần Thái Nhật cảm thấy hơi nặng.

Cơ thể cấp Thần có mật độ cao hơn người bình thường nhiều.

Đặt cô ấy lên tấm thảm mềm trong phòng, Trần Thái Nhật mới có thời gian xem tình hình của Genko.

Lúc này Genko mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, cả người phát sáng, tóc bay tứ tung.

Trần Thái Nhật bước đến, một tay ấn lên vai cô ấy, truyền lực giúp cô ấy.

Phù!
Lượng khí ở đan điền của Genko bỗng xoay chuyển nhanh chóng.

Khác với lượng khí ở đan điền của người Hoa Hạ, hình dạng đan điền của Genko giống một viên ngọc.

Năm sáu phút sau, Genko bỗng nôn ra khí hoa lan, sau đó mới mở mắt ra.

Rầm!
Bầu trời bỗng thay đổi, sức mạnh sông núi Hoa Hạ chấn động, sau đó dần dịu đi.

Cấp Thần!
Nhưng không phải là cấp Thần mới mà là tạm thời, thế nên cảm ứng giữa người và trời chỉ có một chút như vậy.

Lúc này lượng chân khí của Genko đã đạt đến tám mươi triệu tia.

Thực lực cấp Thần tuyệt đối.

Nhưng đây là công lực truyền thụ tạm thời, không thể lâu dài, bất cứ lúc nào cũng có thể suy giảm.

Trần Thái Nhật ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của Genko.

“Thế nào rồi?”
Genko khó khăn gật đầu.

“Vẫn còn chống đỡ được”.

Trước khi truyền công, Trần Thái Nhật đã tăng cường sức mạnh cho Genko bằng loại thuốc đặc biệt của Bắc Minh, nếu không thì không thể chịu được công lực khủng khiếp của Nam Tôn.

Nhưng cảm giác cồn cào trong người rất khó chịu.

“Tôi nói mấy lời với chị Diệu, sau đó chúng ta xuất phát”.

Genko ngoan ngoãn gật đầu.

Lương Nhất Diệu ở bên cạnh đã chống nửa người dậy trên thảm.

“Trần Thái Nhật”.

“Chị Diệu, lần này thật sự rất cảm ơn chị”.

Lúc này Lương Nhất Diệu rất yếu nhưng vẫn nở nụ cười, một cô gái mạnh mẽ bỗng trở thành chị gái dịu dàng nhà bên.

“Chúng ta làm việc cùng nhau nhiều năm như thế, thật ra trong lòng tôi vẫn rất ngưỡng mộ anh, muốn hơn anh về thực lực, bây giờ xem ra chỉ là do tôi hy vọng hão huyền”.

Trần Thái Nhật nhìn đối phương nhất thời không biết nên nói gì.

Ánh mắt Lương Nhất Diệu lóe lên sự tin tưởng.

“Mau xuất phát đi, đừng làm trễ giờ, mỗi phút trôi qua đều lãng phí công lực của tôi đấy”.

Trần Thái Nhật cầm tay đối phương hôn lên mu bàn tay.

Lương Nhất Diệu vừa dịu dàng vừa hờ hững, rất vừa lòng với cách chào tạm biệt ga lăng này.

Trần Thái Nhật dẫn Genko đi ra khỏi cửa phòng.

“Tiểu Nguyệt, chăm sóc thật tốt cho chị Diệu”.

Phùng Linh Nguyệt gật đầu.

Hai luồng ánh sáng lóe lên rồi bỗng biến mất trong đêm tối, mục tiêu là đường bờ biển phía Đông.


Thành phố Giang Hộ, thủ đô Đông Đảo.

Trong viện bảo tàng Thiên Chiếu – viện bảo tàng lớn nhất.

Hai người mặc đồ đen, đeo mặt nạ đứng tham quan trong viện bảo tàng.

Vật trấn giữ nổi tiếng nhất viện bảo tàng này là Tinh Diệu Thiên Mục Trà Trản – “Bát Trời” có hàng nghìn năm lịch sử và có nguồn gốc từ phía Đông của Hoa Hạ.

Hai người mặc đồ đen đợi đến khi viện bảo tàng đóng cửa mới lén né hết bảo vệ vào trong viện bảo tàng.

Lúc này Trấn Quốc Khí thứ mười của Hoa Hạ đã gần nằm trong tầm tay.

Một người mặc đồ đen trong đó giơ một ngón tay ra khẽ vuốt lên mặt kính.

Cạch.

Lớp kính chống đạn không thể phá hủy bỗng vỡ thành hai mảnh.

Thiết bị cảnh báo đã bị vỡ.

Người mặc đồ đen vui mừng đang định lấy đồ đi.

Bỗng dưng cả viện bảo tàng đột nhiên rung lên.

Một chiếc tủ sắt được làm bằng hợp kim địa tâm bỗng trồi lên bao vây lấy chiếc tủ bằng kính có Tinh Diệu Thiên Mục Trà Trản kia.

Hai người mặc đồ đen biến sắc.

Vén cái mũ rộng trên đầu ra thì lộ ra gương mặt của Trần Thái Nhật và Genko.

Trần Thái Nhật thấp giọng nói.

“Rắn Thần, nếu đã đến rồi thì tôi có lời muốn nói với anh, còn không mau xuất hiện đi!”
Vù!
Trên nền
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui