Rốt cuộc năng lực của Trần Thái Nhật lớn đến mức nào, người nhà họ Thẩm cũng không biết rõ.
Cái cảm giác coi ngân hàng như túi tiền của mình, người bình thường chỉ tưởng tượng cũng khó mà biết được cảm giác đó là thế nào.
Sắc mặt Thẩm Mai và Thẩm Vĩ vô cùng đặc sắc.
Nhất là Thẩm Mai, bà ta muốn đổi sang vẻ nịnh nọt, nhưng vừa rồi tỏ vẻ mỉa mai quá mức, bây giờ muốn đổi cũng khó.
Nhưng bà ta vẫn không cam lòng, cố nặn ra nụ cười giả dối, lấy lòng nói: “Tiểu Nhật à, bác chỉ nói đùa với cháu thôi, chúng ta…”
Còn chưa nói xong, Trần Thái Nhật đã lấy luôn “Cam kết cắt đứt” mà hai người vừa ký xong ra, nhắc nhở bà ta: “Mỗi lần một triệu, bà nghĩ kĩ rồi hãy nói.
Nếu bà dám không trả, tôi cũng không ngại cho bà nằm viện rồi trả tiền viện phí”.
Thẩm Mai và Thẩm Vĩ đều rụt cổ lại.
Cảnh tượng Trần Thái Nhật chỉ phun một cái vỏ hạt dưa đã cắt đứt nửa cái tai của người khác ở nhà họ Lôi vẫn còn rành rành trước mắt.
Gây sự?
Phản kháng?
Ra tay?
Nghĩ thôi cũng không dám nghĩ.
Nhân viên ngân hàng làm xong chuyện thì rời đi.
Thẩm Mộng Hàm và Tề Vũ, một người khí chất duyên dáng, một người vóc dáng nóng bỏng, đứng hai bên phía sau Trần Thái Nhật.
Ba người cùng đưa mắt tiễn hai “họ hàng”, đang kéo theo chiếc vali to bằng cái cối đá, chẳng khác gì kéo hai cái bao cốt thép, khó khăn rời đi.
Hai vali chứa đầy tiền xu, cho dù gặp phải kẻ cướp bình thường thì cũng phải lùi bước.
Cướp không nổi ấy chứ.
Phụt.
Thẩm Mộng Hàm không nhịn được, khẽ cười ra tiếng, kéo góc áo Trần Thái Nhật.
“Anh, em phát hiện anh cũng trở nên xấu xa rồi”.
“Vậy sao?”
Trần Thái Nhật nhếch miệng cười.
Ngô Ngọc Vinh ở trong nhà gọi mấy người vào ăn cơm.
Trong phòng khách, Trần Thái Nhật ngồi ở bàn ăn, nhìn thức ăn đầy bàn, bố mẹ nuôi hiền hòa, em gái ngoan ngoãn, và Tề Vũ đang gặm đùi gà.
Một cảm giác ấm áp bỗng dâng lên.
Giết chóc bên ngoài nhiều năm, cuối cùng anh cũng được trải nghiệm sự ấm áp của gia đình.
Thẩm Đông cầm chai rượu lên, rót cho Trần Thái Nhật một ly.
“Tiểu Nhật, con có thể trở về, bố… vui lắm”.
Mẹ nuôi Ngô Ngọc Vinh cũng hơi cảm khái, không ngừng gắp thức ăn cho Trần Thái Nhật.
“Tại bố mẹ vô dụng, còn để con bị đám Thẩm Mai lừa mất năm mươi nghìn tệ”.
Trần Thái Nhật nâng ly lên, một hơi uống cạn, khẽ cười nói.
“Dù sao cũng có quan hệ huyết thống, có thể sòng phẳng hai bên như vậy là cách giải quyết tốt nhất rồi.
Chỉ năm mươi nghìn tệ thôi mà, không đến một tháng nữa, chắc chắn bọn họ sẽ phải hối hận”.
Thẩm Mộng Hàm ở bên cạnh, một tay cầm đũa, một tay chống cằm, đôi mắt to tròn nhìn về phía Trần Thái Nhật, đầy vẻ sùng bái.
“Phải đấy, anh con đã nói rồi, trong một tháng có thể khiến nhà họ Thẩm chúng ta trở thành gia tộc giàu có hàng đầu, đỡ cho đến lúc đó bọn họ lại nhảy ra, kiếm chác từ nhà chúng ta, làm hỏng thanh danh của nhà họ Thẩm”.
Hai ông bà nhìn con trai con gái, cười khổ lắc đầu.
Trần Thái Nhật nói nghiêm túc.
“Bố mẹ, nhà họ Thẩm sẽ đi lên, không phải con nói suông đâu, trong vòng một tháng, bố mẹ cứ ngồi nhà xem kịch hay thôi”.
Sau đó, anh đột ngột đổi chủ đề.
“Lần này con về An Thành, thực ra còn một nguyên nhân khác”.
Sau đó, Trần Thái Nhật kể lại qua loa chuyện anh bị hãm hại năm đó, những gì đã trải qua anh đều giấu đi.
Vẻ mặt Thẩm Mộng Hàm tức giận, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt thành nắm đấm.
“Nhà họ Lâm này tại sao lại hãm hại anh mình chứ?”
Trần Thái Nhật nghĩ một lúc, quay sang bố mẹ nuôi.
“Con cũng thấy khó hiểu, nhà họ Lâm và nhà họ Thẩm không liên quan gì đến nhau, nếu có thì chắc là do thân thế của con…”
Thẩm Đông nhìn ánh mắt dò hỏi của Trần Thái Nhật, chìm vào ký ức.
“Năm đó, lúc bố và mẹ nhặt được con, trong chiếc nôi chỉ có một tờ giấy, trên đó viết tên và nơi sinh của con”.
“Nơi sinh? Là đâu ạ?”
“Yến Kinh”.
Trần Thái Nhật sững sờ, thậm chí Tề Vũ ở bên cạnh cũng dừng ăn, tỏ vẻ kinh ngạc.
Mình sinh ra ở Yến Kinh sao?
Sao lại bị đem đến tận An Thành cách hơn chín trăm cây số để vứt bỏ chứ?
Trần Thái Nhật khẽ thở dài.
“Manh mối ít quá, nếu như con thực sự bị hãm hại vì liên quan đến thân thế, không chừng con có thể moi được ít thông tin từ nhà họ Lâm”.
Mọi người đều gật đầu.
Trần Thái Nhật tự uống một ly, vẻ mặt yên tâm.
“Bất kể thế nào, mọi người cũng là những người nhà duy nhất con có hiện giờ, An Thành chắc chắn phải do nhà họ Thẩm làm chủ”.
Thẩm Mộng Hàm tỏ ra tin tưởng tuyệt đối, nói vẻ nũng nịu: “Anh! Em muốn mở một cửa hàng quần áo”.
“Đảm bảo là cửa hàng to nhất cả thành phố”.
“Em còn muốn sống cùng bố mẹ trong một ngôi nhà thật to”.
“Đảm bảo là ngôi nhà đắt nhất cả thành phố”.
“Vậy… em còn muốn… em còn muốn làm ngôi sao lớn!”
“Tỉnh ngủ đi, anh quen không ít ngôi sao, còn chẳng xinh bằng em, học hành cho cẩn thận đi”.
Thẩm Mộng Hàm bị anh trêu, cất tiếng cười như chim hoàng oanh.
Bố mẹ nuôi thấy hai anh em trêu đùa nhau, khuôn mặt nở nụ cười được an ủi.
Trụ cột của nhà họ Thẩm đã trở về rồi.
“Bố, mẹ, bố mẹ không có nguyện vọng gì sao?”
Thẩm Đông tự giễu lắc đầu.
“Bố với mẹ con chẳng có nguyện vọng gì, chỉ mong trả hết nợ, sống yên ổn là được rồi.
Ngôi nhà này là nhà tổ tiên để lại, nếu như không dỡ bỏ, duy trì nguyên vẹn, hàng ngày quét dọn sạch sẽ, bố cũng có chỗ để nhớ về”.
Ngô Ngọc Vinh mỉm cười, nói đầy khao khát.
“Nhà mình cách trung tâm thương mại xa quá, mua đồ ăn cũng không tiện, nếu gần đây có cái chợ thì tốt quá.
Với lại, bãi đất hoang hai mươi mẫu ở bên cạnh hơi lãng phí, nếu thành phố xây cái công viên thì tốt”.
Sau đó, bà khẽ đánh Thẩm Đông một cái.
“Tại ông không có tài cán gì, nếu không chúng ta đã mua nhà mới ở nội thành rồi”.
Mọi người cười lớn, tinh thần tự thôi miên bản thân này cũng là thú vui của người bình thường.
Nghe nguyện vọng bình dị, thậm chí hơi chua xót của bố mẹ nuôi, Trần Thái Nhật gắp một miếng thức ăn, đầu cũng không ngẩng lên, tiện miệng nói.
“Bố mẹ yên tâm đi, không cần đến chỗ khác mua nhà đâu”.
…
Cả nhà ăn xong cơm tối, lúc sắp xếp chỗ ngủ lại ầm ĩ cả lên.
Ngô Ngọc Vinh coi Tề Vũ như con dâu tương lai.
Bà nhất quyết dọn dẹp một phòng, để Trần Thái Nhật và Tề Vũ ngủ cùng nhau.
Tề Vũ đỏ mặt đứng bên cạnh, không ho he tiếng nào.
Thẩm Mộng Hàm chu môi, giả vờ xem tivi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trần Thái Nhật.
Trần Thái Nhật thì sao?
Đương nhiên là từ chối bằng được.
Lại ỉ ôi một lúc, cuối cùng là Tề Vũ ngủ cùng Thẩm Mộng Hàm, Trần Thái Nhật một mình một phòng.
Một đêm ngon giấc…
Sáng sớm hôm sau.
Một đám người ồn ào ở cổng nhà họ Thẩm.
Bố mẹ nuôi và em gái chạy ra ngoài hóng chuyện.
Gần nhà đã có một đám người vây quanh.
Họ đội mũ bảo hiểm vàng, mặc đồ lao động, phải có tới bốn mươi, năm mươi người.
Ngoài ra còn có hàng xóm gần nhà họ Thẩm, già trẻ lớn bé, có người còn ôm cả con, đang bàn tán xôn xao.
“Những người này làm gì vậy? Chẳng lẽ đến dỡ nhà của nhà họ Thẩm sao?”
“Có thể lắm, chẳng phải trước đó Thẩm Đông nợ người ta nhiều tiền lắm sao?”
“Cũng có thể là nhà họ Lôi đến gây sự, nghe nói gì chưa? Đứa con nuôi của nhà họ Thẩm đã phá đám nhà họ Lôi ngay trước mặt mọi người”.
“Đúng là họa vô đơn chí, cũng may họa không rơi xuống đầu mình”.
“Phải đấy, nhà này đúng là số khổ, bị thằng con nuôi hại cho thê thảm”.
Trần Thái Nhật đứng đó, bàn bạc một số chuyện với đám người đội mũ bảo hiểm vàng kia.
Thẩm Đông bước lên, tỏ vẻ khó hiểu.
“Tiểu Nhật, bọn họ là…”
“Không có gì đâu bố, bọn họ là quản lý cấp cao của bộ phận quy hoạch và mấy công ty xây dựng”.
“Bọn họ đến đây làm gì vậy?”
Trần Thái Nhật không trả lời ngay, mà mỉm cười, chỉ vào mấy người công nhân bên cạnh.
Các công nhân đang dựng một tấm biển tuyên truyền.
Sau khi dựng xong, tất cả hàng xóm xung quanh đều xúm lại, Thẩm Đông và Ngô Ngọc Vinh cũng ghé tới.
Mọi người đọc kỹ nội dung trên tấm biển.
Là hai văn bản chính thức.
“Bản quy hoạch xây dựng trung tâm mua sắm Huy Hoàng thành phố An Thành”
“Bản quy hoạch xây dựng công viên trung tâm thành phố An Thành”
Một tòa nhà trung tâm mua sắm cao cấp nhất An Thành, và một công viên giải trí tiêu chuẩn cao nhất toàn thành phố.
Một đông một tây, tạo nên khu vực đắt giá nhất toàn thành phố.
Tính theo giá nhà An Thành, sự đồng bộ này có thể khiến giá nhà tăng ít nhất gấp năm lần.
Nhà của nhà họ Thẩm nằm ở giữa.
- -------------------
.