Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần

"Ông có cách gì?"

Mắt ông chủ nhánh hai sáng rỡ, chỉ cần có thể ngăn cản Khương Hùng chữa trị thì không bao lâu sau, họ có thể khống chế toàn bộ nhà họ Khương.

Ông chủ nhánh ba nheo mắt nói: "Chẳng phải ông ta tìm hai người trẻ à? Còn nói một trong số đó là thần y, nếu vậy thì chúng ta cứ quan sát xem rốt cuộc thần y trẻ tuổi này tài cán đến mức nào”.

Ông chủ nhánh ba chưa nói hết là ông chủ nhánh hai đã hiểu ý lão ta ngay, vui vẻ nói:" Ý của ông là nếu thần y trẻ tuổi này có năng lực chữa trị cho Khương Hùng thật, chúng ta sẽ giết cô ta”. "Nếu thần y trẻ tuổi này là dân lừa đảo thì cứ để cô ta chữa trị cho Khương Hùng?"

Ông chủ nhánh hai gật đầu, khoé miệng khẽ cong cười giễu cợt: "Hai người trẻ tuổi thôi mà, giết họ dễ như trở bàn tay!"

Trong lúc ông chủ nhánh hai và ông chủ nhánh ba đang bàn mưu kế thì Khương Hùng đã dẫn Dương Thanh và Phùng Tiểu Uyển vào phòng tiệc.

Nhưng mọi người mới vào phòng tiệc, Khương Hùng phun một bụm máu đen ngòm. "Ông Khương!"

Dương Thanh biến sắc vội vã đỡ Khương Hùng.

Chỉ thấy Khương Hùng mới nãy còn khoẻ khẳn hồng hào mà bây giờ mặt lại trắng bệch không còn giọt máu.

Đừng nói là Vương Cảnh hậu kỳ, đến hơi thở của Vương Cảnh sơ kỳ cũng không có.

Phùng Tiểu Uyển nhanh tay lẹ mắt lấy viên thuốc đến ra: "Uống viên thuốc này nhanh lên!

Khương Hùng không hề do dự, nuốt viên thuốc ngay.

Mặt Khương Long Phi và Khương Lực đều đỏ bừng, nhìn Khương Hùng. "Bố, bố đừng bị gì nhé!"

Khương Long Phi nghẹn ngào nói.

Mắt Khương Lực cũng đỏ bừng: "Ông nội, cháu xin ông, ông đừng có mệnh hệ gì nhé, ông phải sống thật tốt!"

Khương Hùng không nói gì, sau khi uống viên thuốc xong, hơi thở dần ổn định lại.

Phùng Tiểu Uyển cũng không rảnh rỗi, cô ta lấy bọc kim châm ra, rút vài cây kim châm ghim vào vài huyệt vị ở tim

Khương Hùng.

Dương Thanh đỡ Khương Hùng, mặt cực kỳ tập trung.

Khương Hùng là cựu chiến sĩ ở biên giới phía Bắc, cũng là anh hùng của Chiêu Châu, Dương Thanh không mong Khương Hùng gặp chuyện.

Phùng Tiểu Uyển không nói gì, tay thoăn thoắt không ngừng.

Khoảng năm phút trôi qua, hơi thở của Khương Hùng mới hoàn toàn ổn định, lão ta thở dài, sắc mặt hồng hào hơn.

Lão ta từ từ mở mắt ra, ánh mắt khả kích động. "Cảm ơn thần y nhỏ!"

Khương Hùng biết ơn, phần khích nói: "Không hổ là người nổi nghiệp của thần y Phùng, quả nhiên đã kế thừa được kỹ năng của thần y Phùng. Cô còn trẻ mà đã giỏi giang vậy rồi, tôi có cảm giác chưa đầy một tuần, bệnh trạng của tôi sẽ ổn định hoàn toàn, khôi phục lại trạng thái đỉnh cao không phải là chuyện không còn hy vọng”.

Phùng Tiểu Uyển khẽ gật đầu nói: "Ông Khương, ông không cần phải gọi tôi là thần y nhỏ đầu, cứ gọi tôi là Tiểu y Uyển”. "Ha ha, được, vậy tôi sẽ gọi cô là Tiểu Uyển”. Ngôn Tình Tổng Tài

Tâm trạng Khương Hùng rất vui.

Lão ta đã mắc bệnh nhiều năm rồi, đặc biệt là mấy năm gần đây bệnh càng ngày càng nghiêm trọng. Mỗi khi phát bệnh là đau đớn muốn chết.

Mà mấy ngày gần đây, tình trạng chuyển biến xấu một cách nghiêm trọng.

Lão ta đã tìm rất nhiều thần y nhưng đều không có hiệu quả, duy chỉ có sự chữa trị của Phùng Tiểu Uyển là làm lão ta cảm nhận được hiệu quả rõ rệt.

Ban nãy lão ta quá tức giận, bộc phát toàn bộ thực lực là để chèn ép ông chủ nhánh hai và nhánh ba.

Khi vào phòng tiệc, lão ta phun một ngụm máu, lúc đó lão ta cảm giác trời đất quay cuồng, choáng váng, thậm chí lão ta còn tưởng mình sắp chết rồi.

Lại không ngờ chỉ mới năm phút mà Phùng Tiểu Uyển đã ổn định được bệnh trạng của lão ta.

Sao lão ta không kích động cho được?

Dương Thanh cũng ngạc nhiên, anh hiểu rõ ban nãy tình hình của Khương Hùng đang nguy kịch đến nhường nào.

Cho dù Phùng Tiểu Uyển có nói Khương Hùng chết rồi, anh cũng không bất ngờ.

Nhưng Phùng Tiểu Uyển lại làm Khương Hùng tỉnh táo lại lần nữa. "Không ngờ năng lực của Tiểu Uyển lại mạnh mẽ đến

Dương Thanh cười nói với Phùng Tiểu Uyển. "Chút năng lực của em còn thua ông nội nhiều lắm”.

Phùng Tiểu Uyển khiêm tốn, có lẽ là nhớ đến thần y Phùng nên trông cô ta hơi buồn bã.

Khương Hùng chuyển sang chuyện khác ngay, cười nói: "Cậu Thanh, Tiểu Uyển, ngồi đi!" "Mời ông Khương!"

Dương Thanh cười nói.

Mọi người lần lượt ngồi vào bàn, bàn ăn trải đầy món ngon, tất cả đều là những món do chính tay chuyên gia làm tiệc quốc gia chuẩn bị.

Khương Hùng cười nói: "Cậu Thanh, Tiểu Uyển, hai người mau nếm thử đi, hương vị thế nào?"

Mặt lão ta hơi mong chờ, giống như làm Dương Thanh và Phùng Tiểu Uyển hài lòng là chuyện lão ta đang mong chờ nhất vậy. "Đây là Phật nhảy tường đúng không?"

Dương Thanh cầm đũa gắp một con rum biển, cười hỏi.

Khương Hùng vội vàng gật đầu: "Phật nhảy tường hay còn được gọi là phúc kiện toàn, là món ăn của vùng Phúc Kiến. Nghe nói món này do chủ của tiệm ăn Tụ Xuân Viên, thuộc thời nhà Thanh sáng chế”. “Nhưng nghe nói căn cứ theo ghi chép của ông Phi Hiệu Thông, người phát minh ra món này là một người ăn xin.

Dương Thanh cười nói. "Ha ha ha, đúng là tôi cũng có nghe đồn ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật* nhanh nhất

Khương Hùng cười nói.

Dương Thanh bỏ rum biền vào miệng cần nhẹ, ngay lập tức miệng anh đầy nước, mùi thơm nồng nàn tỏa ra trong miệng. "Vừa tươi vừa mềm, đàm vị nhưng lại không ngân, trong vị có vị

Dương Thanh hào phóng khen ngợi, đây là lần đầu tiên anh ăn mòn Phật nhảy tường ngon đến vậy. "Ông Khương, ông mời chuyên gia làm tiệc quốc gia đúng không? Nếu không sao có thể nấu được món ngon như vậy?

Dương Thanh ăn liên tục vài món rồi đặt đũa xuống, cười hỏi.

Anh chỉ thuận miệng hỏi nhưng không ngờ Khương Hùng lại gật đầu thật, cười nói: "Đúng là chuyên gia làm tiệc quốc gia, cậu Thanh giỏi thật, mới đó đã đoán được ngay.

Thật à?"

Dương Thanh ngạc nhiên nói: "Vậy tôi phải ăn nhiều hơn chút, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì không biết đến khi nào mới được ăn những món ngon thế này. “Ha ha, ăn nhiều hơn đi, tốt nhất là ăn hết."

Khương Hùng cười nói.

Không khí cực kỳ yên bình, Dương Thanh ăn nhiều hơn thật, cuối cùng có vài món chỉ còn đĩa không.

Cơm nước xong xuôi, lúc này Dương Thanh mới hỏi: "Tiểu Uyển, em có thể chữa khỏi bệnh của ông Khương không?"

Nghe Dương Thanh nhắc đến bệnh của mình, Khương Hùng mong chờ nhìn Phùng Tiểu Uyển.

Chỉ thấy Phùng Tiểu Uyển gật khẽ nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ, cô ta trầm giọng nói: "Em có thể đảm bảo sẽ chữa khỏi cho ông Khương nhưng ông Khương phải nghe em mới được, nếu không mọi sự cố gắng đều uổng phí”. "Chỉ cần cô có thể chữa cho tôi thì bắt tôi làm gì tôi cũng sẵn sàng. Tiểu Uyển, cô có yêu cầu gì thì cứ việc tôi, chắc chắn tôi sẽ làm theo lời cô”.

Khương Hùng vội vàng đảm bảo.

Vết thương đã tra tấn lão ta suốt mấy chục năm, rất nhiều lúc lão ta sống không bằng chết.

Vốn dĩ lão ta cho rằng mình sắp chết rồi nhưng bỗng dưng bây giờ biết bệnh của mình có thể được chữa khỏi, sao lão ta có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy được? "Chỉ cần ông có thể đảm bảo trong vòng một tháng này, ông không động đến võ, sau đó kết hợp với việc châm cứu trị liệu của tôi và sử dụng thuốc tôi kê cho ông giờ thì một tháng sau, bệnh của ông sẽ khỏi hoàn toàn”.

Phùng Tiểu Uyển vừa dứt lời, nghiêm túc nói: "Nhưng trong vòng một tháng, nếu ông động đến võ thì vết thương của ông sẽ càng nghiêm trọng hơn, cùng lắm chỉ sống được một tuần!"

Nghe vậy, nụ cười trên mặt ông Khương chợt tắt.

Dâu củời

Bây giờ ông chủ nhánh hai và ông chủ nhánh ba đang ngo nghoe rục rịch, có thể cướp vị trí chủ gia tộc bất kỳ lúc nào.

Kiên trì một tháng không động đến võ, e là rất khó.

- ---------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui