Sắc mặt Quan Vương vô cùng nghiêm nghị, hai mắt nhìn chằm chặp lão già mặc áo đạo sĩ nói: "Cậu Thanh tuyệt đối sẽ không sợ ông, chỉ dựa vào ông chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của cậu ấy". "Nếu ông không muốn chết, tôi khuyên ông nên rời đi, bằng không cậu Thanh mà tới ông có muốn đi cũng không còn cơ hội nữa đâu".
Khí thế trên người lão già mặc áo đạo sĩ trực tiếp bao phủ lên người Quan Vương, lão ta híp mắt nói: "Nếu cậu Thanh mà ông nói lợi hại như vậy tại sao lại chưa tới đây?" "Chắc chắn cậu Thanh đang bận việc gì đó bằng không cậu Thanh sẽ không bao giờ bỏ mặc chúng tôi".
Khương Long Phi của nhà họ Khương nghiêm túc nói. "Không sai, cậu Thanh không phải kiểu người tham sống sợ chết, dù ông là cao thủ Thần Cảnh nhưng chắc chắn cũng không phải là đối thủ của cậu Thanh đâu".
Lâm Hạo nhà họ Lâm cũng lớn tiếng nói.
Nhất thời trong phòng họp rộng lớn các bên quyền quý đều kích động, dù đối mặt với cao thủ Thần Cảnh, dường như bọn họ cũng không hề sợ hãi.
Điều này khiến lão già mặc áo đạo sĩ hết sức ngạc nhiên. Lão ta biết, trong số những người có mặt ở đây người mạnh nhất cũng chỉ có Quan Vương là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong mà thôi.
Những người khác, thậm chí còn chưa đến thực lực Vương Cảnh đỉnh phong, chỉ là đám tôm tép trong mắt lão ta.
Dù là ở Miêu Thành, đám cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong kia gặp cao thủ Thần Cảnh cũng vô cùng kính sợ.
Chỉ một Vương thành Quan nhỏ bé nhưng lão ta lại không hề thấy sự kính sợ đối với cao thủ Thần Cảnh từ trên mặt bất kỳ ai. "Các người không sợ tôi sẽ giết các người sao?"
Lão già mặc áo đạo sĩ nghi ngờ nói. "Nếu sợ thì ông sẽ tha cho chúng tôi sao? Nếu không tha thì tại sao chúng tôi phải sợ?"
Quan Vương cười lạnh nói: "Hơn nữa, cậu Thanh cũng sắp tới rồi, tại sao chúng tôi phải sợ ông?" "Ngoài ra, ông thật sự nghĩ chúng tôi không biết Miêu
Thành là nơi nào à?" "Tôi có thể nói cho ông biết, mấy chục năm trước chúng tôi đã biết Miêu thành, lúc đó Miêu Thành cũng đã có mười mấy cao thủ Thần Cảnh rồi". "Dù trong tình huống biết rõ những điều này mà chúng tôi vẫn ra tay moi ra thám tử được Quỷ Môn cài cắm trong các gia tộc lớn ở Vương thành Quan, ông thật sự nghĩ chúng tôi không sợ chết sao?"
Lão già mặc áo đạo sĩ vốn định ra tay nhưng sau khi nghe được lời này của Quan Vương sắc mặt lập tức thay đổi.
Lão ta nhận lệnh của môn chủ Quỷ Môn mới đến Vương thành Quan, nhằm điều tra rõ ràng tại sao thám tử ở Vương thành Quan liên tiếp bị tìm được, xóa sổ.
Mãi sau khi Quan Vương nói ra những lời này lão ta mới vỡ lẽ, thì ra người của Vương thành Quan biết rất rõ tình hình của Miêu Thành.
Nếu đã biết Miêu Thành ít nhất có mười mấy cao thủ Thần Cảnh, tại sao bọn họ vẫn dám lôi toàn bộ người của Quỷ Môn Miêu Thành ra? Bọn bọ không sợ Quỷ Môn Miêu Thành trả thù sao? "Chắc ông đang nghĩ tại sao chúng tôi đã biết Miêu Thành có mười mấy cao thủ Thần Cảnh mà vẫn dám mọi người của Quỷ Môn Miêu thành ra đúng không?"
Quan Vương tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của lão già mặc áo đạo sĩ, cười giễu hỏi.
Bây giờ Dương Thanh vẫn chưa tới, Quan Vương tin chắc Dương Thanh đã gặp phiền phức gì đó, bằng không anh sẽ không đến trễ như vậy.
Nếu vậy không bằng kéo dài thêm chút thời gian. "Vì sao?"
Quả nhiên, lão già mặc áo đạo sĩ lạnh giọng hỏi Quan
Vương. "Bởi vì chúng tôi có cách đối phó Quỷ Môn Miêu
Thành!"
Quan Vương cười nói. "Cách đối phó Quỷ Môn? Ông đang đùa à? Ông có biết Quỷ Môn có bao nhiêu cao thủ Thần cảnh không?"
Lão già mặc áo đạo sĩ chẳng những không giận mà còn cười, tự hỏi tự trả lời: "Mỗi một thế lực đứng đầu Miêu Thành đều có cao thủ Thần Cảnh trấn giữ, mà bản thân của Quỷ Môn chúng tôi vốn đã là thế lực đỉnh của đỉnh với ba cao thủ Thần Cảnh".
Lão già mặc áo đạo sĩ liên tục cười nhạo: "Chỉ là một Vương thành Quan, ngay cả một cao thủ Thần Cảnh cũng không có, vậy mà ông lại nói cho tôi biết các người có cách đối phó Quỷ Môn?"
Quan Vương cười bí ẩn: “Ông thử nghĩ xem, nếu chúng tôi không có cách đối phó Quỷ Môn thì tại sao dám chủ động dụ cao thủ Thần Cảnh của Quỷ Môn đến đây?"
Lão già mặc áo đạo sĩ lập tức cứng họng, quả thật lão ta không thể trả lời được câu hỏi này của Quan Vương.
Chẳng lẽ Vương thành Quan nhỏ bé này đúng là đã nghĩ ra cách đối phó Quỷ Mộn?
Nhưng trên dưới Vương thành Quan, người mạnh nhất là Quan Vương cũng chỉ là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong. Một Vương thành không có cao thủ Thần Cảnh, sao có thể đối phó với Quỷ Môn có ba cao thủ Thần Cảnh chứ?
Lúc này, vẻ mặt lão già mặc áo đạo sĩ ngập tràn nghi ngờ.
Quan Vương cũng không nói thêm nữa, đứng tại chỗ, hai mắt vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm lão già mặc áo đạo sĩ kia.
Lão ta đã cố gắng kéo dài thời gian, bây giờ chỉ có thể cầu nguyện Dương Thanh đến nhanh một chút.
Những gia tộc quyền quý khác cũng im lặng, trong lòng bỗng hơi sốt sắng.
Ngay cả bản thân họ cũng không nhận ra vào những lúc nguy hiểm như thế này bọn họ lại hoàn toàn đặt hy vọng vào một người ngoài.
Trong đó thậm chí có rất nhiều người vẫn chưa biết Dương Thanh là ai.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây lão già mặc áo đạo sĩ vẫn không nghĩ ra được câu trả lời. "Rốt cuộc các người làm cách nào đối phó Quỷ Môn?"
Hai mắt của lão già mặc áo đạo sĩ sắc bén nhìn chằm chăm Quan Vương, vẻ mặt ngập tràn uy hiếp. "Sao chúng tôi có thể dễ dàng nói cho ông biết kế sách đối phó Quỷ Môn của chúng tôi được chứ?"
Quan Vương cười ha hả hỏi. "Nếu ông không nói, thì tôi sẽ giết hết các người. Tôi thật muốn nhìn xem, nếu tôi giết sạch những người đứng đầu của các gia tộc trong Vương thành Quan thì các người sẽ đối phó Quỷ Môn bằng cách nào?"
Lão già mặc áo đạo sĩ tức giận nói.
Đột nhiên một luồng khí thế kinh khủng bộc phát từ trên người lão ta, trực tiếp bao phủ toàn Vương phủ họ Quan.
Cả Vương phủ họ Quan từ trên xuống dưới ai cũng cực kỳ sợ hãi, dường như mọi người đều cảm nhận được luồng sát khí như hóa thành vật thể thật này. "Nếu ông giết sạch chúng tôi, cậu Thanh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông. Chiến vực Chiêu Châu cũng sẽ không bỏ qua cho Quỷ Môn, đến lúc đó Quỷ Môn cứ chờ đại pháo của chiến vực Chiêu Châu đi!"
Quan Vương lớn tiếng rống lên.
Lúc này, cao thủ của các gia tộc không hẹn mà cùng lấy Quan Vương làm trung tâm, tới gần lão ta.
Mỗi người đều sẵn sàng chiến đấu, đối mặt cao thủ Thần Cảnh, cảnh tượng hoành tráng như vậy e là đời này cũng không có cơ hội trải qua lần nữa. "Một lũ tôm tép mà muốn đấu với tôi?"
Lão già mặc áo đạo sĩ cười khinh thường.
Lão ta lập tức đạp mạnh chân xuống, sàn nhà bằng đá hoa cương cao cấp lập tức nứt ra. Cơ thể lão ta như mũi tên lao thẳng vào đội hình của Vương thành Quan trong nháy måt. "Giết!"
Lão già mặc áo đạo sĩ gầm lên một tiếng, sau đó đấm ra một quyền.
Đám cao thủ Vương thành Quan chỉ cảm thấy vô số nắm đấm đang đấm thẳng vào mặt mình.
Quan Vương đứng trên cùng, sắc mặt cực kỳ nghiêm nghị, đối mặt với một năm đấm của cao thủ Thần Cảnh, dù ông ta có thực lực của cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong cũng không thể nào đỡ được.
Thậm chí cũng không biết đánh phản đòn như thế nào.
Không chỉ Quan Vương, mà cao thủ của các gia tộc khác cũng đều sinh ra cảm giác bất lực.
Không phải bọn họ sợ hãi đến không dám đánh trả, mà là không có cách nào bắt được bóng dáng của lão già mặc áo đạo sĩ kia.
Bọn họ cảm thấy trong khoảnh khắc này chỗ nào cũng là công kích của lão già kia. "Mình đường đường là chúa tể của Vương thành Quan chẳng lẽ lại chết như vậy sao?"
Quan Vương tự giễu, bỗng một luồng khí thế bàng bạc bộc phát từ trong cơ thể ông ta. Ông ta không do dự nữa, bỗng vung tay nên mạnh vào hư không. "Oành!"
Nhưng mà đòn tấn công hết sức lực kia của Quan Vương không hề đụng đến được lão già mặc áo đạo sĩ kia, ngược lại lồng ngực giống như bị xe tải hạng nặng cần qua, khiến lão ta phun máu, cả cơ thể bay lên không trung sau đó nặng nề bay ra ngoài. Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ tea*m nha!!!
Lúc này Quan Vương chỉ cảm thấy sự sống trong cơ thể mình từ từ tản đi, cả người hoàn toàn không có sức lực. "Quan Vương!"
Mọi người kinh ngạc thốt lên. "Đừng nóng vội, các người cũng sẽ chết theo thôi!"
Lão già mặc áo đạo sĩ phì cười, bóng dáng biến mất một lần nữa.
Chớp mắt lão ta lại hiện ra trước mặt Lâm Hạo.
Là cao thủ Thần Cảnh, lão ta có thể cảm nhận rõ ràng trong số những người có mặt ở đây, ngoài Quan Vương có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong ra, thì chỉ có Lâm Hạo với thực lực Vương Cảnh hậu kỳ là mạnh nhất.
Muốn giết, cũng phải giết từ mạnh đến yếu.
Ngay cả Quan Vương cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong còn bị lão ta đánh bay trong chớp mắt, sống chết không rõ, chứ đừng nói chi một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ như Lâm Hạo.
Lúc này Lâm Hạo cảm thấy cả người bị bao phủ trong luồng hơi thở chết chóc, thậm chí cũng không biết tránh theo hướng nào.
Không bắt được bóng dáng của lão già mặc áo đạo sĩ kia, chỉ có thể chờ chết.
Không cam lòng!
Trong lòng cực kỳ không cam lòng!
Lúc này trong lòng Lâm Hạo ngập tràn cảm giác không cam lòng.
Ông ta vừa mới kế thừa vị trí chủ gia tộc chẳng lẽ sắp bị giết sao?
Bao nhiêu năm qua đây, là lần đầu tiền ông ta thấy mình thật nhỏ bé.
Nếu có kiếp sau, ông ta nhất định sẽ chăm chỉ luyện võ, phấn đấu trở thành cao thủ Thần Cảnh thật sự, thậm chí sẽ trở thành cao thủ mạnh hơn cao thủ Thần Cảnh. "Chết!"
Một tiếng gầm bỗng vang lên, lão già mặc áo đạo sĩ đánh vào trán Lâm Hạo. "Lâm Hạo!"
Lâm Thiên Tường thấy cảnh tượng này, đau xé lòng hét lên.
Lâm Hạo là đứa con trai mà lão ta yêu thương nhất, cũng là hy vọng duy nhất của nhà họ Lâm. Tuy chưa đầy năm mươi nhưng Lâm Hạo đã trở thành cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, thậm chí có thể trở thành cao thủ Thần Cảnh trong truyền thuyết.
Vậy mà lúc này, đối mặt với cao thủ Thần Cảnh, Lâm Hạo chỉ đành chờ chết.
Ầm!"
Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, một bóng người trẻ tuổi xuất hiện trong sự kinh ngạc của mọi người, anh đứng trước mặt Lâm Hạo không nhúc nhích
Trái lại lúc này cao thủ Thần Cảnh của Quỷ Môn mới chuẩn bị giết Lâm Hạo lại lùi về sau bảy tám bước. "Cậu Thanh!"
Lâm Hạo nhìn bóng dáng trẻ tuổi đứng trước mặt mình, sửng sốt một hồi rồi mới hét lớn lên.
Xoạt
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều nhìn lên người Dương Thanh, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Nhất là đảm quyền quý của các gia tộc trong Vương thành Quan lần đầu tiên thấy mặt Dương Thanh, càng ngạc nhiên tột độ.
Giờ phút này, bọn họ tận mắt nhìn thấy, lúc Lâm Hạo sắp bị giết, Dương Thanh như một vị thần xuống trần, đứng che trước người Lâm Hạo, một quyền đánh lui cao thủ Thần Cảnh.
Trên đời này thật sự có cao thủ Thần Cảnh trẻ tuổi vậy sao?
Lúc này ai cũng thấy khó tin, đột nhiên bọn họ cảm thấy mấy chục năm luyện võ đều là giả hết.
Quan Vương đã thoi thóp, khi thấy Dương Thanh xuất hiện, rốt cuộc trên gương mặt tái nhợt cũng hiện lên vẻ tươi cười: "Cuối, cuối cùng cậu cũng tới rồi!" Dương Thanh áy náy nhìn Quan Vương, sau đó lấy chai thủy tinh ra, từ trong đó lấy ra một viên thuốc màu đen, dùng ngón tay bắn viên thuốc bay thẳng vào miệng Quan Vương. "Viên thuốc này có thể giữ được mạng sống của ông!"
Dương Thanh lên tiếng nói.
Đây là viên thuốc cứu mạng mà trước kia Phùng Tiểu Uyển đã đưa cho anh. Dù thương thế nghiêm trọng cỡ nào, chỉ cần kịp thời uống viên thuốc này thì vẫn có thể giữ được cơ hội sống.
Chỉ cần còn hơi thở, Phùng Tiểu Uyển chắc chắn sẽ cứu được người. "Cậu chính là cậu Thanh mà bọn họ luôn miệng nhắc tới?"
Lúc này vẻ mặt của lão già mặc áo đạo sĩ bị đánh lùi về sau rất nghiêm nghị hỏi Dương Thanh.
Lão ta cảm thấy sự nguy hiểm mãnh liệt từ trên người
Dương Thanh.
- ---------------------------