Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần

Tôn Chí Kiều không thể nào ngờ được bác cả luôn xem cô ta như con ruột lại tự nhiên giết cô ta.  

Tôn Húc có phần không nỡ khi thấy Tôn Chí Kiều chết không nhắm mắt, khẽ thở dài: "Kỳ à, là anh có lỗi với em, nhưng anh thật sự hết cách rồi”.  

Tôn Kỳ là em trai ruột của Tôn Húc, nhiều năm trước đã chết vì ông ta.  

Chính vì vậy, nhiều năm qua, Tôn Húc luôn cưng chiều Tôn Chí Kiều, bất kể cô ta có làm ra sai lầm lớn thế nào, ông ta đều có thể tha thứ, thậm chí giải quyết giúp.  

Nhưng lần này, Tôn Chí Kiều gây ra họa quá lớn, Tôn Húc không giải quyết được.  

Lúc này, một chiếc Rolls Royce màu đen đang lao nhanh trên đường.  

Trong xe, sắc mặt Tào Trí thâm trầm. Cao thủ hàng đầu Bạch Hướng Huy vẫn ngồi trên ghế phụ bên cạnh hắn ta.  

"Cậu Trí, Tôn Húc dám hô to gọi nhỏ với cậu, quả thật là tìm chết. Chỉ cần cậu nói một câu, tôi có thể tiêu diệt cả nhà họ Tôn!"  

Bạch Hướng Huy nói.  

Tào Trí hừ lạnh: "Ông tưởng nhà họ Tôn dễ tiêu diệt như vậy sao?"  

"Tôn Húc trông nhát gan sợ phiền phức nhưng làm việc không hề dây dưa, cũng là người có thể co có thể duỗi. Tôi dám cam đoan, lúc đó chỉ cần ông dám ra tay, các tay súng bắn tỉa nhà họ Tôn sẽ dám nổ súng”.  

Bạch Hướng Huy nghe vậy, lập tức đỏ mặt.  

Tào Trí nói không sai. Trước đó ông ta vừa định ra tay với Tôn Húc đã bị năm, sáu điểm đỏ ngắm bắn nhắm thẳng vào vị trí quan trọng. Cho dù ông ta là cao thủ Vương Cảnh trung kỳ cũng không tránh được đạn.  

"Ông tuyệt đối đừng coi thường tám gia tộc đứng đầu Yến Đô. Tám gia tộc có thể nắm giữ Yến Đô lâu như vậy không phải chỉ dựa vào may mắn đâu. Nếu bọn họ không có căn cơ thì đã người khác cướp mất từ lâu rồi”.  

Tào Trí trầm giọng nói. Hắn ta hiểu rõ tình hình của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô như lòng bàn tay.  

"Cậu Trí dạy rất đúng, tôi đã rõ rồi!"  

Bạch Hướng Huy vội vàng đáp, sau đó lại hỏi: "Vậy tiếp theo, chúng ta nên làm gì? Dù sao người chết là Tần Xương, người sắp thừa kế nhà họ Tần ở Vương thành Tào, mà Tần Xương cũng qua lại thân thiết với cậu Trí”.  

"Nếu cậu chủ động lấy lòng Dương Thanh, nhà họ Tần chắc chắn sẽ bất mãn. Nhưng nếu cậu không giải thích với cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ tính chuyện này lên đầu cậu”.  

Vẻ mặt Tào Trí rất khó coi. Mặc dù Bạch Hướng Huy là một kẻ lỗ mãng nhưng những lời nói ra lúc này lại rất có lý.  

Dù sao nhà họ Tần cũng là người của Vương thành Tào, có người nói Tần Như Phong - chủ nhà họ Tần có thực lực rất mạnh, đang cố bước vào Vương Cảnh đỉnh phong.  

Một khi Tần Như Phong đột phá đến Vương Cảnh đỉnh phong, vậy lão ta sẽ có thực lực tương đương với Tào Vương. Như thế thì hắn ta càng không thể đắc tội nhà họ Tần được.  

Nhưng hắn ta không đắc tội nhà họ Tần thì phải đắc tội Dương Thanh.  

Nhất thời, Tào Trí bối rối, lần đầu tiên có cảm giác khó quyết định như vậy.  

Thật lâu sau, Tào Trí nghiến răng nói: "Chuyện này vốn không liên quan tới tôi. Cho dù Dương Thanh muốn tính chuyện này lên đầu tôi cũng phải lấy ra chứng cứ”.  

"Cho dù cậu ta là cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ cũng không phải là đối thủ của cả Vương tộc họ Tào. Chỉ cần cậu ta dám tới giết tôi, tôi chắc chắn sẽ làm cho cậu ta đến được nhưng không về được!"  

Bạch Hướng Huy không nói lời nào nhưng vẻ mặt vô cùng lo lắng.  

Dựa theo phân tích của Tào Trí, thực lực của Dương Thanh ít nhất là Vương Cảnh hậu kỳ. Chỉ dựa vào một mình ông ta còn lâu mới là đối thủ của người đó.  

Nhưng nghe ý của Tào Trí chắc là đang chuẩn bị ứng phó với Dương Thanh.  

Trong lúc Tào Trí lo lắng Dương Thanh tới giết mình, anh đã đưa Tần Đại Dũng và Tiêu Tiêu tới bệnh viện Nhân Dân số một ở Yến Đô.  

Mã Siêu đã dẫn theo Phùng Tiểu Uyển chờ sẵn ở bệnh viện. Ngải Lâm cũng có mặt ở đó.  

"Dương Thanh, chú Tần bị sao vậy?"  

Trên người Tần Đại Dũng đầy vết thương, mặt sưng vù. Nếu không phải nhận được tin tức của Dương Thanh từ trước, Ngải Lâm sẽ không nhận ra ông ấy mất.  

"Chờ chữa trị cho ông ấy trước đã, chuyện khác nói sau!"  

Dương Thanh sốt ruột nói.  

Tần Đại Dũng vẫn dựa vào ý chí chống đỡ, sau khi đến bệnh viện mới hôn mê.  

Phùng Tiểu Uyển lấy ra một viên thuốc, nói với Dương Thanh: "Anh phải cho chú ấy uống viên thuốc này, nó có thể bảo vệ tâm mạch của chú ấy”.  

Dương Thanh không hề do dự, muốn cho Tần Đại Dũng uống viên thuốc này.  

"Dương Thanh!"  

Ngải Lâm sốt ruột, vội vàng ngăn cản.  

Mã Siêu vừa dẫn theo Phùng Tiểu Uyển qua, Ngải Lâm còn chưa biết lai lịch của cô ta nên hơi lo lắng khi thấy cô ta lấy ra một viên thuốc màu đen.  

"Tiểu Uyển là thần y, có thể tin được!"  

Dương Thanh chỉ nói một câu là Ngải Lâm lập tức tránh ra, nhìn anh cho Tần Đại Dũng uống viên thuốc.  

Lúc này, Tần Đại Dũng mới được đẩy vào phòng phẫu thuật.  

"Anh Thanh, anh yên tâm, chú không sao đâu. Viên thuốc em vừa đưa cho chú ấy uống có thể bảo vệ tâm mạch của chú ấy. Chờ sau khi chú ấy xuất viện, em sẽ kê cho chú ấy thêm mấy loại thuốc uống, không bao lâu là có thể khôi phục lại”.  

Phùng Tiểu Uyển an ủi.  

Dương Thanh khẽ gật đầu, trong tay vẫn bế Tiêu Tiêu. Lúc trước ở nhà họ Tôn, Tiêu Tiêu đã được chuyên gia của nhà họ Tôn cứu tỉnh lại rồi.  

Chỉ là trước lúc Dương Thanh tới hầm trú ẩn của nhà họ Tôn, Tần Đại Dũng trúng phải đòn hiểm ác của Tần Xương, Tiêu Tiêu cũng bị ông ta tát nên đến giờ vẫn còn sợ hãi, cứ ôm chặt lấy cổ anh không chịu buông tay.  

"Anh Thanh, cô bé là con gái anh à? Thật đáng yêu!"  

Lúc này, Phùng Tiểu Uyển mới nhìn sang Tiêu Tiêu, vừa cười vừa nói.  

Dương Thanh khẽ gật đầu, dịu dàng nói với Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu, cô ấy là cô Tiểu Uyển của con, cũng là em gái của bố. Con mau chào cô ấy đi!"  

Phùng Tiểu Uyển nghe Dương Thanh bảo Tiêu Tiêu gọi mình là cô, còn thừa nhận mình là em gái của anh thì thấy ấm lòng, mỉm cười rất dịu dàng.  

Tiêu Tiêu cũng nhìn người cô xa lạ này, rụt rè nói: "Cháu chào cô!"  

"Tiêu Tiêu ngoan!"  

Phùng Tiểu Uyển cười ngọt ngào, sau đó lấy ra một viên kẹo đưa cho Tiêu Tiêu nói: "Cô mời cháu ăn kẹo nhé!"  

Cho dù Phùng Tiểu Uyển trông rất ngọt ngào nhưng vì mới gặp chuyện đáng sợ ở nhà họ Tôn trước đó nên Tiêu Tiêu vẫn sợ hãi, chỉ nhìn Dương Thanh.  

Dương Thanh thấy con gái sợ hãi như vậy cũng tự trách và đau lòng, hôn nhẹ lên trán Tiêu Tiêu, cố gắng nói chuyện thật dịu dàng: "Tiêu Tiêu, cô Tiểu Uyển cũng là người thân của bố giống như chú Mã Siêu vậy. Con không cần sợ cô ấy!"  

"Vâng!"  

Tiêu Tiêu khẽ gật đầu, lúc này mới nhận lấy viên kẹo mà Phùng Tiểu Uyển đưa qua, lễ phép nói: "Cảm ơn cô Tiểu Uyển!"  

"Nào, để cô bóc vỏ kẹo cho cháu nhé”.  

Sau khi Phùng Tiểu Uyển bóc vỏ kẹo lại lấy ra một viên “kẹo” màu đen có mùi thuốc bắc rất nồng.  

Đến lúc này, Dương Thanh mới hiểu Phùng Tiểu Uyển cho Tiêu Tiêu ăn không phải là kẹo gì đó mà là thuốc.  

"A... Tiêu Tiêu há miệng mau ăn kẹo nào, nếu không lát nữa ăn sẽ không ngon đâu”.  

Phùng Tiểu Uyển đưa viên thuốc tới.  

Tiêu Tiêu rất nghe lời ăn "kẹo". Chẳng qua cô bé vừa ăn xong viên thuốc không quá một phút đã ngủ say trong lòng Dương Thanh.  

"Anh Thanh không cần lo lắng đâu. Đây là viên thuốc bắc do em nghiên cứu ra, vốn có tác dụng an thần. Hôm nay, Tiêu Tiêu chịu kích thích quá lớn, cho dù tỉnh nhưng trên thực tế đầu óc và cơ thể đều đặc biệt mệt mỏi, cũng rất yếu”.  

Lúc này Phùng Tiểu Uyển mới nói: "Bây giờ để cô bé ngủ một giấc thật ngon, chờ tỉnh dậy là có thể trở thành bé cưng vui vẻ như trước”.  

"Tiểu Uyển, cảm ơn em!"  

Dương Thanh cảm kích nói.  

Cho dù anh lo lắng cho tình trạng vết thương của Tần Đại Dũng nhưng càng lo lắng cho Tiêu Tiêu nhiều hơn. Anh sợ rằng cô bé chịu kích thích quá lớn, sau này vẫn sẽ cứ như vậy.  

Dương Thanh biết rõ trước đây Tiêu Tiêu hoạt bát, vui vẻ thế nào. Nhưng hôm nay, sau khi cô bé tỉnh dậy ở nhà họ Tôn thì vẫn luôn dựa vào người anh, cũng không nói lời nào. Anh thật sự rất sợ.  

"Em là cô của Tiêu Tiêu, anh nói vậy lại thành xa cách rồi”, Phùng Tiểu Uyển vừa cười vừa nói.  

Dương Thanh lúng túng cười: "Sau này anh sẽ không nói vậy nữa!"  

Từng giây từng phút trôi qua, Tần Đại Dũng đã vào phòng phẫu thuật được hai giờ vẫn chưa được đẩy ra.  

Điều này làm Dương Thanh càng thêm sốt ruột. Nếu Tần Đại Dũng thật sự có bất trắc gì, anh biết phải ăn nói với Tần Thanh Tâm và Tần Y thế nào?  

"Anh Thanh, em đã điều tra ra được rồi!"  

Đúng lúc này, Dương Thanh nhận được một cuộc điện thoại.  

Trước đó Dương Thanh sai người điều tra về chuyện hôm nay, bây giờ cuối cùng cũng có tin tức. Anh lạnh lùng nói: "Nói đi!"  

"Người dẫn bố vợ và con gái anh vào nhà họ Tôn tên là Tần Xương. Ông ta là người ở Vương thành Tào, thực lực chỉ đứng sau người thừa kế ở nhà họ Tần”.  

Trong loa điện thoại của Dương Thanh không ngừng vọng ra tiếng nói: "Không chỉ vậy, em còn điều tra ra được lai lịch của ông Tần Đại Dũng - bố vợ anh. Ông ấy là một thành viên trong kế hoạch hạt giống của nhà họ Tần!"  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui