Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần

Chương có nội dung bằng hình ảnh

      Ánh mắt Hạ Hà cực kỳ lạnh lẽo, không hề e sợ Tào Trí, lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương.  

      Tào Trí vừa mới nổi giận bỗng bật cười: “Cô Hạ, tôi không bảo Lưu Phương lấy mẹ cô ra để uy hiếp cô”.  

      “Hơn nữa với thân phận của tôi, nếu thật sự muốn ép cô làm gì đó, cô nghĩ tôi còn cần phải uy hiếp cô nữa sao?”  

      Nghe Tào Trí nói vậy, sắc mặt Hạ Hà mới dịu xuống. Chỉ cần không phải lấy mẹ ra để uy hiếp cô ta, chỉ cần Tào Trí không làm ra chuyện khốn nạn gì, cô ta đều có thể chịu đựng.  

      Nhưng vì cô ta biết Tào Trí đã cướp đi giải trí Ngôi Sao vốn thuộc về Dương Thanh nên vẫn không thể thân thiện nổi với anh ta.  

      “Tạch!”  

      Tào Trí bỗng búng tay một cái. Ngay sau đó, cửa phòng bị mở ra, một vệ sĩ của Vương tộc họ Tào đi vào: “Cậu Trí có gì dặn dò?”  

      Tào Trí ra lệnh: “Đưa Lưu Phương vào đây!”  

      “Vâng!”  

      Vệ sĩ quay người đi ra, chưa đầy mười giây sau Lưu Phương đã bị dẫn vào.  

      “Cậu Tào tìm tôi sao?”  

      Lưu Phương được gọi vào thì rất kích động, còn tưởng Tào Trí muốn mời mình ăn cùng.  

      Nếu cô ta thật sự được ngồi ăn cùng với Tào Trí, đây sẽ là vốn liếng lớn nhất để cô ta đi khoe khoang.  

      “Tôi bảo chị mời cô Hạ tới một chuyến, chị mời cô ấy thế nào?”  

      Tào Trí lạnh giọng chất vấn.  

      Lưu Phương sững sờ, không biết tại sao Tào Trí lại hỏi vậy, vội vàng cười đáp: “Đương nhiên là làm theo lệnh của cậu chân thành mời Hạ Hà tới!”  

      “Vậy sao?”  

      Sắc mặt Tào Trí lập tức lạnh hẳn xuống: “Sao tôi lại nghe cô Hạ nói cô mượn danh nghĩa của tôi dùng mẹ cô ấy để uy hiếp, ép cô ấy tới gặp tôi?”  

      Đến tận lúc này Lưu Phương mới ý thức được tại sao Tào Trí lại gọi mình vào, giật mình hoảng loạn.  

      “Bịch!”  

      Lưu Phương cuống quýt quỳ xuống, vội vàng cầu xin: “Tôi biết sai rồi, tôi không nên mượn danh nghĩa của cậu Tào để uy hiếp Hạ Hà”.  

      “Sau này tôi không dám nữa, xin cậu Tào tha thứ cho tôi lần này”.  

      Lưu Phương thật sự sợ hãi. Cô ta biết rõ Tào Trí là người như thế nào, đến cả chủ nhà họ Tôn trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô mà anh ta còn tiện tay giết chết cơ mà.  

      So với Tôn Húc, cô ta còn chẳng bằng cái rắm. Nếu Tào Trí nổi giận, giết cô ta dễ như giẫm chết một con kiến.  

      “Dám lấy danh nghĩa của tôi làm chuyện xấu, giết!”  

      Tào Trí quát lớn.  

      “Răng rắc!”  

      Gã vệ sĩ dẫn Lưu Phương vào lập tức tiến lên một bước ôm đầu cô ta, bỗng dùng sức vặn gãy cổ cô ta.  

      “Á…”  

      Hạ Hà hét toáng lên, vẻ mặt tràn ngập sợ hãi.  

      Cô ta chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy.  

      Mặc dù cô ta cũng rất ghét Lưu Phương nhưng dù sao cũng là quản lý của cô ta, hai người quen biết nhau đã lâu.  

      Vậy mà hiện giờ chỉ vì một câu nói của cô ta, Lưu Phương đã mất mạng.  

      Còn là bị người ta vặn gãy cổ. Lúc này toàn thân cô ta đều run bẩy lẩy, vừa sợ vừa giận.  

      “Cô Hạ cũng nghe thấy rồi, là chị ta mượn danh nghĩa của tôi lấy mẹ cô ra uy hiếp, thật sự không liên quan gì tới tôi”.  

      Tào Trí cười híp mắt nói với Hạ Hà.  

      “Tại, tại sao anh phải làm như vậy?”  

      Hạ Hà nổi giận đùng đùng: “Chỉ mượn danh nghĩ của anh làm việc thôi anh đã muốn giết người? Anh có còn tính người không hả?”  

      Không biết là vì tức giận hay sợ hãi, giọng nói của Hạ Hà run run.  

      Thi thể của Lưu Phương đã bị vệ sĩ lôi ra ngoài. Tào Trí mỉm cười như không quan tâm tới cơn giận của Hạ Hà.  

      “Đây chính là quy tắc của Vương tộc họ Tào. Tôi có thân phận gì? Chị ta có thân phận gì?”  

      Tào Trí cười nói: “Dám phá hoại danh tiếng của tôi chính là tội chết. Nếu không vì nể mặt cô Hạ, chị ta đã bị ném cho cá ăn rồi. Tôi cho chị ta được chết nhanh gọn, chị ta nên cảm ơn tôi mới phải”.  

      “Anh…”  

      Hạ Hà tức giận run bần bật, không nói nên lời.  

      “Chỉ là một con kiến mà thôi, cô đừng tức giận vì chị ta. Tâm địa của chị ta rất độc ác, để đạt được mục đích mà lợi dụng cô như vậy, cô còn muốn bệnh vực chị ta sao?”  

      Tào Trí vẫn giữ vẻ mặt tươi cười: “Hôm nay tôi dành ra thời gian hẹn cô tới ăn đều là vì cô. Đừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt kia ảnh hưởng đến tâm trạng”.  

      Nói xong, Tào Trí búng tay một cái, mấy nhạc công người Tây lại đi vào.  

      Thoáng chốc, trong phòng VIP lại vang lên một khúc nhạc du dương.  

      Chỉ có Hạ Hà đang nổi giận không ăn nhập với nơi này.  

      “Nào cô Hạ, chúng ta uống một ly đi!”  

      Tào Trí mỉm cười nâng ly lên.  

      Nhưng Hạ Hà không thèm cầm ly lên, trong mắt ngập tràn lửa giận, lạnh lùng nói: “Ăn cơm với loại người như anh chỉ làm hỏng khẩu vị của tôi. Xin lỗi không thể tiếp tục!”  

      Vừa nói, Hạ Hà vừa đứng dậy, nói xong lập tức quay lưng định rời đi.  

      Chỉ là cô ta vừa mới đi tới cửa phòng đã bị hai gã vệ sĩ chặn lại. Hạ Hà hốt hoảng, quay lại căm tức nhìn Tào Trí: “Bảo người của anh tránh ra!”  

      Tào Trí ung dung dựa lưng vào ghế, cười híp mắt nhìn Hạ Hà: “Tôi vì cô phải dành ra một khoảng thời gian để mời cô ăn cơm. Cô không muốn nể mặt tôi đến vậy sao?”  

      “Tôi mới chỉ gặp anh lần đầu, tại sao phải nể mặt anh?”  

      Dường như Hạ Hà đã quên mất nỗi sợ hãi vừa rồi, trong lòng chỉ còn lại lửa giận bừng bừng.  

      “Nói thế nào tôi cũng là ông chủ của cô, đúng chứ?”  

      Tào Trí vẫn duy trì nụ cười trên môi: “Ông chủ mời cô ăn một bữa, cô đâu thể từ chối? Nếu truyền ra ngoài sẽ không hay lắm đâu. Dù sao tôi cũng là người thừa kế nhánh ba của Vương tộc họ Tào, phải không?”  

      “Cô không nể mặt tôi, tôi cũng không để bụng. Nhưng một khi người của Vương tộc họ Tào biết được, sợ là sẽ không vui. Vương tộc họ Tào không vui thì chuyện gì cũng có thể làm ra được”.  

      Tào Trí đốt một điếu xì gà Cuba cao cấp, chậm rãi nhả ra một ngụm khói thuốc, cười híp mắt nhìn Hạ Hà.  

      “Anh đang uy hiếp tôi?”  

      Hạ Hà không phải đồ ngốc, đương nhiên hiểu được ý tứ của Tào Trí, vô cùng giận dữ, nhưng trong lòng lại càng hoảng sợ.  

      Lưu Phương chỉ mượn danh nghĩa Tào Trí làm việc, anh ta đã sai người giết cô ta.  

      Đồ khốn này chính là một kẻ điên, có thể làm ra bất cứ chuyện gì.  

      “Tôi ghét nhất là uy hiếp, sao có thể uy hiếp cô Hạ được? Tôi chỉ đang nói sự thật thôi mà”.  

      Tào Trí mỉm cười đáp lại.  

      Vệ sĩ đứng canh ở cửa hung dữ nhìn chằm chằm Hạ Hà như đang cảnh cáo, chỉ cần cô ta dám bước ra khỏi phòng nửa bước sẽ lấy mạng cô ta.  

   ""

      Làm nghệ sĩ bao lâu nay, cô ta đã quen nhìn thấy đủ mọi loại người, đương nhiên biết rõ ý đồ xấu xa của đám đàn ông khốn nạn này.  

      Nếu cô ở lại, e là sau này sẽ trở thành đồ chơi của Tào Trí.  

      “Chỉ cần cô chịu ở lại, sau này giải trí Ngôi Sao sẽ chỉ tập trung lăng xê cho cô, tối đa một tháng là có thể khiến cô trở thành siêu sao nổi tiếng nhất”.  

      Tào Trí bỗng lên tiếng.  

      Anh ta là người thừa kế nhánh ba của Vương tộc họ Tào, có loại nghệ sĩ nào anh ta chưa từng gặp?  

      Lần nào thủ đoạn này cũng thành công.  

      Anh ta rất tự tin. Không một nữ nghệ sĩ nào có thể từ chối điều kiện này của anh ta.  

      


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui