Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần

      “Từ khi chúng ta thành lập Liên minh Vương tộc, chúng ta đã trở thành một chỉnh thể. Ai cũng có trách nhiệm với chuyện đã xảy ra. Nếu chỉ vì Tiết Vương phân tích sai lầm liền đổ hết tội lỗi lên đầu ông ấy, sau này còn ai dám phát biểu ý kiến?”  

      Bạch Vương nhìn mấy người trong video, lạnh giọng hỏi: “Huống hồ, rốt cuộc Tiết Vương phân tích đúng hay sai còn chưa được kiểm chứng, các ông đã đòi ông ấy phải giải thích sao?”  

      Tào Vương và Mã Vương đều hổ thẹn, cùng nhìn Tiết Vương nói: “Tiết Vương, vừa rồi chúng tôi không đúng, xin lỗi ông!”  

      Tiết Vương lạnh nhạt nói: “Xin lỗi thì khỏi đi, chỉ hi vọng sau này mấy ông có thể lý trí hơn. Liên minh Vương tộc vừa mới thành lập, bây giờ là lúc quan trọng nhất”.  

      “Nếu như vừa mới bắt đầu chúng ta đã nghi ngờ lẫn nhau, giấu giếm lẫn nhau thì liên minh này chỉ là trên danh nghĩa”.  

      “Đừng nói nữa, đối thủ thực sự của chúng ta chính là thế lực hùng mạnh nhất Chiêu Châu, chiến vực đấy!”  

      Bạch Vương hài lòng gật đầu: “Được, chuyện này kết thúc ở đây. Bây giờ chúng ta phải bàn bạc nhiệm vụ hàng đầu hiện giờ của Liên minh Vương tộc là gì”.  

      Phòng họp video lại khôi phục yên tĩnh, không ai lên tiếng.  

      Một phút trôi qua, Bạch Vương mới cất lời: “Tôi nói suy nghĩ của tôi trước”.  

      Ba vị Vương còn lại đều nhìn lão ta.  

      “Tôi cho rằng nhiệm vụ hàng đầu lúc này của Liên minh Vương tộc không phải đối phó với Vương tộc họ Quan, mà phải đặt trọng tâm ở Yến Đô!”  

      Bạch Vương nói: “Chúng ta tạm thời không thể xác định sau lưng Vương tộc họ Quan có tồn tại cao chủ Thần Cảnh của chiến vực hay không”.  

      “Dù thế nào cũng không quan trọng”.  

      “Nếu không có, Liên minh Vương tộc chúng ta có thể dẫn người san bằng Vương tộc họ Quan. Nhưng dù sao Vương tộc họ Quan cũng là một Vương tộc, chắc hẳn mọi người đều hiểu rõ rằng không có khả năng diệt sạch bọn họ”.  

      “Một khi cao thủ hàng đầu của Vương tộc họ Quan chạy được, đây sẽ là tai ương lớn với Liên minh Vương tộc chúng ta”.  

      “Còn nếu Vương tộc họ Quan thật sự được một cao thủ Thần Cảnh của chiến vực bảo vệ, chúng ta lại càng không thể tới. Một khi đi vào sẽ chỉ còn đường chết!”  

      Bạch Vương tỏ vẻ nghiêm trọng, ánh mắt lấp lóe.  

      Tào Vương hỏi: “Ý của Bạch Vương là Liên minh Vương tộc tổn thất hai mươi cao thủ đỉnh cao cứ bỏ qua như vậy thôi sao?”  

      “Bỏ qua? Hừ! Sao có thể như vậy được?”  

      Trong mắt Bạch Vương lóe lên tia sát khí: “Tôi chỉ nói, có thể tạm thời bỏ qua Vương tộc họ Quan. Chờ đến khi chúng ta chiếm được Yến Đô về tay, liên thủ nâng đỡ một người làm Vương của Yến Đô, kế thừa Đế Thôn trước”.  

      “Chỉ cần có được Đế Thôn trong tay, đừng nói là một Vương tộc họ Quan nho nhỏ, đến cả Hoàng tộc cũng sẽ không phải đối thủ của chúng ta”.  

      Nghe Bạch Vương nói vậy, ba vị Vương còn lại bỗng cảm thấy nhiệt huyết lại dâng trào.  

      Hiện giờ liên minh của bốn Vương tộc đã tạo nên một thế lực hàng đầu. Nếu còn có thể chiếm được Đế Thôn, địa vị của Liên minh Vương tộc sẽ lên như diều gặp gió.  

      Đến lúc đó, Hoàng tộc gì đó, chiến vực gì đó đều không đấu lại được bọn họ.  

      “Được, vậy thì cứ quyết định thế đi. Tạm thời bỏ qua cho Vương tộc họ Quan, chờ đến khi khống chế được Yến Đô lại đòi lại mối thù hôm nay!”  

      Mã Vương hùng hồn nói.  

      Tào Vương và Tiết Vương cũng không có ý kiến gì. Cuối cùng bốn Vương tộc đã thống nhất được với nhau.  

      Lại sang một ngày mới, Dương Thanh cũng về tới Yến Đô.  

      Yến Đô vẫn như lúc ban đầu, nhưng không ai biết được Yến Đô đang đứng trước một sự rung chuyển lớn thế nào.  

      “Anh Thanh, giải quyết xong hết chưa?”  

      Mã Siêu đang ở trong nhà tại khu biệt thự thành Mộng Hoan, thấy Dương Thanh về liền mong đợi hỏi.  

      Dương Thanh cười nhạt lắc đầu: “Vốn định một mẻ hốt gọn cả Liên minh Vương tộc, không ngờ bọn họ rất cẩn thận, chỉ phái ra một tiểu đội”.  

      “Đúng là đáng tiếc”.  

      Mã Siêu không cam lòng, nhưng nghĩ tới thực lực của Dương Thanh lập tức yên tâm hẳn: “Không sao, một ngày nào đó Liên minh Vương tộc sẽ phải trả giá đắt vì sự ngu xuẩn của chính mình”.  

      Mấy ngày tiếp theo, vết thương của Mã Siêu cũng dần hồi phục. Nhờ y thuật cao siêu của Phùng Tiểu Uyển, anh ta gần như đã khỏi hẳn.  

      “Bịch bịch bịch!”  

      Dưới tầng hầm của nhà Mã Siêu, một bóng người trẻ tuổi như hổ dữ điên cuồng lao tới một bóng người trẻ tuổi khác trên sàn đấu.  

      Chỉ là người kia vẫn đứng yên tại chỗ, mặc kệ cao thủ trẻ tuổi điên cuồng tấn công mình.  

      Người tấn công là Mã Siêu, người đứng im là Dương Thanh.  

      “Võ thuật trên đời này đều lấy tốc độ làm thước đo! Tốc độ của cậu vẫn còn quá chậm, nhanh nữa lên!”  

      Dương Thanh đứng tại chỗ nhìn Mã Siêu để trần nửa thân trên, nhíu mày nói.  

      Toàn thân Mã Siêu ướt đẫm mồ hôi. Ngày nào Dương Thanh cũng tự mình tới huấn luyện giúp Mã Siêu nâng cao thực lực.  

      “Tới đây!”  

      Mã Siêu bỗng gầm nhẹ một tiếng, lao vọt tới chỗ Dương Thanh nhanh như chớp.  

      “Bịch!”  

      Nhìn Mã Siêu đang lao về phía mình, lần này Dương Thanh khẽ gật đầu một cái, vung tay ra đỡ.  

      Mã Siêu bị đánh lui năm sáu bước, ngay sau đó anh ta lại xông tới, rồi lại bị Dương Thanh một chưởng đánh lui.  

      Lúc này, trong mắt Mã Siêu tràn đầy ý chí chiến đấu, giống như một con sói mãi mãi không cảm thấy mệt mỏi, không ngừng tấn công Dương Thanh.  

      Nhưng lần nào cũng là Dương Thanh đánh lui anh ta chỉ với một chưởng, một đấm hoặc một đá.  

      “Hôm nay tập đến đây thôi!”  

      Dương Thanh bỗng đi xuống khỏi sàn đấu.  

      “Có phải em yếu quá không? Không chống đỡ nổi một đòn của anh”.  

      Mã Siêu đuổi theo, buồn bực nói.  

      Anh ta không biết sức chiến đấu thực sự của Dương Thanh mạnh cỡ nào, cũng chưa từng được nhìn thấy. Nhưng anh ta có cảm giác dù là cao thủ mạnh đến đâu cũng quá yếu so với Dương Thanh.  

      Dương Thanh không thèm nể mặt gật đầu đáp: “Đúng là khá yếu, nói không chừng bây giờ Nhị Vương của biên giới phía Bắc cũng mạnh hơn cậu rồi”.  

      “Chắc, chắc là không phải đâu?”  

      Mã Siêu căng thẳng nói.  

      Dương Thanh cười hỏi: “Có gì mà không phải? Ở biên giới phía Bắc, bọn họ phải huấn luyện cường độ cao mỗi ngày. Còn cậu thì sao? Từ khi rời đi, chỉ có mấy ngày gần đây cậu mới chịu nâng cao cường độ huấn luyện!”  

      “Đừng nói là Nhị Vương, có lẽ đến cả Tam Vương đều đã vượt qua cậu rồi”.  

      Mã Siêu biết rõ Dương Thanh không hề nói lung tung. Với cường độ huấn luyện của biên giới phía Bắc, đúng là có khả năng Nhị Vương và Tam Vương của biên giới phía Bắc đã mạnh hơn anh ta.  

      “Trừ phi cậu đột phá được Vương Cảnh hậu kỳ. Nếu không thì các vị Vương khác của biên giới phía Bắc sẽ ngày càng rút ngắn khoảng cách với cậu, sau này có khi cậu sẽ bị họ bỏ xa nữa”.  

      Dương Thanh bỗng nghiêm nghị nhìn Mã Siêu.  

      Đương nhiên Mã Siêu hiểu được ý của anh.  

      Lúc còn ở biên giới phía Bắc, Mã Siêu là người mạnh nhất trong chín vị Vương của nơi này.  

      Hiện giờ, chênh lệch giữa anh ta và tám vị Vương còn lại đang ngày càng thu nhỏ.  

      Nếu còn tiếp tục như vậy thêm mấy năm nữa, e rằng anh ta thật sự sẽ bị tám vị Vương còn lại của biên giới phía Bắc bỏ xa.  

      Mã Siêu nghiêm túc nói: “Anh yên tâm, em sẽ không cho phép chuyện này xảy ra đâu!”  

      Dương Thanh gật đầu, cái gì nên nói đều đã nói. Anh cũng tin tưởng Mã Siêu sẽ không khiến mình thất vọng.  

      Hai người vừa đi ra khỏi tầng hầm, chuông điện thoại của Dương Thanh bỗng reo lên. Anh vừa bắt máy đã nghe thấy Tiền Bưu nói: “Cậu Thanh, người của nhà họ Tần ở Vương thành Tào lại tới Yến Đô tìm bố vợ của cậu rồi!”  

      


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui