Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần

      Dương Thanh đang nghĩ cách đối phó với Hoàng tộc và Liên minh Vương tộc đã lặng lẽ bắt tay với thế lực hàng đầu ở Miêu Thành, thư ký bất chợt gõ cửa văn phòng: “Chủ tịch, ông chủ Long lại tới!”  

      “Ừm?”  

      Dương Thanh hơi bất ngờ, Long Đằng vừa mới rời khỏi đây, sao lại đến nữa thế?  

      “Bảo ông ta vào đi!”  

      Dương Thanh nói.  

      Long Đằng rảo bước vào văn phòng Dương Thanh, thở hổn hển.  

      “Ông chủ Long vừa đi, sao đã quay lại rồi? Hay Hoàng tộc họ Long đã rút khỏi trận chiến tranh giành Đế Thôn thế?”  

      Dương Thanh nhìn Long Đằng, hỏi với vẻ dí dỏm.  

      Long Đằng hít sâu mấy hơi, điều chỉnh nhịp thở rồi lắc đầu, nói với vẻ tự giễu: “Hoàng tộc họ Long vẫn định nhúng tay vào trận chiến tranh giành Đế Thôn, nếu tôi không đoán sai, mấy ngày nữa, người của Hoàng tộc họ Long sẽ xuất hiện ở Yến Đô đấy”.  

      Dương Thanh cũng không bất ngờ gì với câu trả lời này, vừa nãy anh chỉ trêu Long Đằng mà thôi.  

      “Ông chủ Long tới tìm tôi, chắc không chỉ để nói cho tôi biết tin Hoàng tộc họ Long sắp đến Yến Đô nhỉ?”  

      Dương Thanh híp mắt.  

      Long Đằng lắc đầu, bỗng nghiêm túc nói: “Cậu Thanh, không giấu gì cậu, tôi định nhờ vào chuyện cậu đồng ý hợp tác với Hoàng tộc họ Long để quay về nơi đó, nhưng giờ tôi đã đổi ý rồi”.  

      “Chỉ cần cậu Thanh không chê, từ hôm nay trở đi, nhà họ Long thuộc tám gia tộc quyền thế ở Yến Đô sẵn lòng đi theo cậu, phục tùng mệnh lệnh của cậu”.  

      Lúc này Long Đằng trông rất nghiêm túc.  

      Lời lão ta nói khiến Dương Thanh hơi sững sờ, hồi nãy lão ta còn rất vênh váo vì có chỗ dựa là Hoàng tộc họ Long, sao bây giờ lại bày tỏ sự trung thành với anh thế?  

      “Ông chủ Long, ông có ý gì?”  

      Dương Thanh nhíu mày: “Đi theo tôi? Ông nghĩ với tình hình ở Yến Đô bây giờ, nhà họ Long có thể làm gì cho tôi chắc?”  

      “Hoặc nên nói, nhà họ Long có tư cách đi theo tôi ư?”  

      Dương Thanh không hề che giấu sự khinh thường đối với nhà họ Long.  

      Long Đằng thầm cảm khái, cũng không hề bất mãn với Dương Thanh khi nhà họ Long bị anh khinh thường.  

      Hồi trước, nhà họ Long có thực lực mạnh nhất trong số tám gia tộc quyền thế ở Yến Đô.  

      Nhưng bây giờ, lão ta bắt buộc phải cúi đầu trước Dương Thanh.  

      Long Đằng không rõ ở Chiêu Châu còn cao thủ Thần Cảnh nào khác chưa đầy 30 tuổi không, nhưng lão ta biết chắc rằng ở Hoàng tộc họ Long không có.  

      Đừng nói là cao thủ Thần Cảnh 30 tuổi, ngay cả cao thủ Thần Cảnh lớn tuổi cũng không có mấy.  

      Trên toàn thế giới, thiên tài võ thuật kiểu này được coi là thiên tài võ thuật đỉnh cao.  

      Long Đằng không hề nghi ngờ, chỉ cần Dương Thanh không chết, chắc chắn anh sẽ đạt được thành tựu cực cao sau này.  

      “Tôi nghĩ nhà họ Long có tư cách đi theo cậu, cũng có giá trị đối với cậu!”  

      Long Đằng cũng không tự coi nhẹ bản thân vì lời nói của Dương Thanh, lão ta nghiêm túc nói.  

      “Vậy hãy cho tôi thấy giá trị của nhà họ Long đi!”  

      Dương Thanh cười lạnh.  

      Anh không có tình cảm gì với Long Đằng, đương nhiên không thể cho lão ta đi theo chỉ vì lão ta muốn thế.  

      Có nhiều gia tộc muốn đi theo anh lắm, cũng không thể nhận hết đúng không?  

      Dương Thanh hiểu rõ đạo lý, nhận càng nhiều thì càng lắm phiền phức hơn, cũng mất rất nhiều thứ.   

      “Được!”  

      Long Đằng gật đầu, lập tức bấm số: “Bảo mười hai tướng của Long Môn đến tập đoàn Nhạn Thanh ngay”.  

      Lão ta nói rồi cúp máy.  

      Dương Thanh cũng hơi tò mò về cú điện thoại của Long Đằng, mười hai tướng của Long Môn nghe lợi hại đấy, nhưng có lợi hại thật không?  

      Long Đằng không nói, đương nhiên Dương Thanh sẽ không hỏi.  

      Dù sao, cho dù mười hai tướng của Long Môn lợi hại đến mấy thì cũng không bằng anh.  

      “Ông ngồi đi!”  

      Dương Thanh chỉ vào ghế sofa rồi nói.  

      “Cảm ơn cậu Thanh!”  

      Long Đằng nói cảm ơn rồi mới thận trọng ngồi xuống.  

      Có vẻ lão ta đã bắt đầu vào vai thuộc hạ của Dương Thanh, làm việc gì cũng rất thận trọng.  

      Dương Thanh cảm thấy Long Đằng như biến thành người khác.  

      “Tôi không hiểu lắm, hồi nãy ông còn định thuyết phục tôi chấp nhận sự giúp đỡ từ Hoàng tộc họ Long, cùng quản lý Đế Thôn, sao giờ lại muốn làm việc cho tôi thế?”  

      Dương Thanh híp mắt nhìn Long Đằng: “Ông làm thế, không sợ Hoàng tộc họ Long biết rồi gây khó dễ cho ông ư?”  

      Long Đằng lắc đầu: “Nếu sợ thì tôi đã không làm”.  

      “Không giấu gì cậu, nhà họ Long chỉ là chi thứ có quan hệ họ hàng xa với Hoàng tộc họ Long mà thôi, từ đời ông nội tôi, chúng tôi vẫn luôn muốn quay về Hoàng tộc họ Long”.  

      “Nhưng đã qua một trăm năm mà Hoàng tộc họ Long vẫn không chấp nhận nhà họ Long”.  

      “Sau khi Hoàng tộc họ Long giao nhiệm vụ thuyết phục cậu cho tôi, tôi rất tự tin, nào ngờ cậu lại từ chối”.  

      Long Đằng bình tĩnh nói, như thể đang kể lại chuyện không liên quan tới mình.  

      “Sau khi rời khỏi tập đoàn Nhạn Thanh, tôi đã gọi điện cho Hoàng tộc họ Long, báo cáo chuyện cậu từ chối, đồng thời đề nghị họ đừng nhúng tay vào trận chiến tranh giành Đế Thôn vội, nhưng họ không nghe”.  

      Dương Thanh mỉm cười: “Thế nên ông định từ bỏ việc quay về Hoàng tộc họ Long à?”  

      Long Đằng lắc đầu: “Với tình hình bây giờ, nếu nhà họ Long muốn quay về Hoàng tộc họ Long thì rất xa vời”.  

      “Một khi Hoàng tộc họ Long nhúng tay vào trận chiến tranh giành Đế Thôn, đương nhiên sẽ phải đối đầu với cậu, thắng thua cũng được định rõ”.  

      “Nếu cậu thắng, trừ gia tộc lánh đời ra, không ai ở Chiêu Châu có thể chống lại cậu”.  

      “Đến khi đó, chắc chắn Hoàng tộc họ Long sẽ chủ động làm thân với cậu”.  

      “Đó chính là thời cơ tốt nhất để nhà họ Long quay về Hoàng tộc họ Long!”  

      Long Đằng không hề giấu giếm suy nghĩ của mình.  

      Lần này, Dương Thanh cũng hơi kinh ngạc, anh không ngờ Long Đằng lại nghĩ như thế.  

      Dương Thanh híp mắt: “Ông không sợ tôi và Hoàng tộc họ Long trở thành kẻ thù một mất một còn à?”  

      Long Đằng cũng sững sờ rồi nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Nếu có ngày đó thật, tôi sẽ chọn tránh xa cậu!”  

      “Ha ha, hay lắm!”  

      Dương Thanh lập tức cười lớn, sự chân thành của Long Đằng khiến anh có thiện cảm với lão già bảy mươi mấy tuổi này hơn.  

      Anh bỗng thấy hơi mong chờ về niềm vui bất ngờ mà mười hai tướng của Long Môn sẽ mang lại.  

      Đúng lúc này, Lạc Bân sợ hãi chạy vào: “Chủ tịch, không xong rồi, ở ngoài có mười hai cao thủ, họ trực tiếp xông thẳng vào đây, bảo vệ của chúng ta không ngăn cản được”.  

      Dương Thanh bình tĩnh nhìn Long Đằng, lão ta nói: “Trong năm phút nữa, mười hai tướng của Long Môn sẽ có mặt ở đây!”  

      “Được, vậy tôi sẽ chờ năm phút!”  

      Dương Thanh cười nói  

      Thật ra bây giờ, trong đội bảo vệ của tập đoàn Nhạn Thanh còn có cả một số cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ nữa.  

      Nếu mười hai tướng của Long Môn có thể đánh bại họ thì đúng là rất lợi hại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui