Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần

Chương có nội dung bằng hình ảnh

      Trong nháy mắt, trong cơ thể lão ta tràn ngập ra một cảm giác vô cùng bi thương.  

      "Vù vù vù...”  

      Gió mạnh chợt thổi tới, cuốn cho bụi bặm xung quanh bay lên.  

      "Ầm!"  

      "Ầm!"  

      Hắc Bạch Song Sát đã xông tới trước mặt Vương Chiến, công kích của hai người đồng thời trút xuống người lão ta.  

      Sức mạnh hủy diệt như muốn đánh Vương Chiến thành từng mảnh nhỏ.  

      "Cái gì?"  

      Hắc Bạch Song Sát lập tức kinh ngạc đến ngây người, không ngờ đòn công kích của bọn họ lại không thể đẩy lùi được Vương Chiến dù chỉ nửa bước.  

      Bọn họ đã dồn hết sức đánh ra đòn vừa rồi, cho dù là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ cũng chưa chắc có thể chịu được, nhưng Vương Chiến không chỉ chịu được, không ngờ còn không hề lùi bước.  

      Vương Chiến vẫn đứng yên, cúi đầu. Hắc Bạch Song Sát không nhìn thấy được gương mặt lão ta lại có thể cảm giác được nỗi bi thương tràn ngập trên người lão ta.  

      Điều khiến bọn họ chấn động là nỗi bi thương không ngờ lại ảnh hưởng tới bọn họ.  

      Lúc này, ngay cả bọn họ cũng thấy vô cùng bi thương.  

      Cùng lúc đó, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt kéo tới.  

      "Không tốt, lùi lại!"  

      Hắc Sát chợt nghĩ tới điều gì, mặt lập tức biến sắc và hét lớn một tiếng, lại muốn lùi lại.  

      "Bốp!"  

      Nhưng Hắc Sát vừa muốn lùi lại, Vương Chiến vẫn cúi đầu chợt giơ một tay ra chộp lấy cổ ông ta.  

      Ngay sau đó, Hắc Sát chỉ cảm thấy một sức mạnh không gì sánh kịp bóp chặt cổ họng của mình.  

      Ông ta có thực lực bán bộ Thần Cảnh mà vẫn không thể thoát ra được.  

      Hoảng loạn!  

      Lần đầu tiên ông ta có cảm giác hoảng loạn và tuyệt vọng!  

      Lúc này, Bạch Sát ở bên cạnh cũng kinh ngạc đến ngây người, thậm chí quên cả việc cứu Hắc Sát, chỉ cảm thấy Vương Chiến vô cùng nguy hiểm.  

      Cho dù Vương Chiến ở trạng thái tốt nhất cũng chưa từng cho hắn cảm giác nguy hiểm như bây giờ.  

      "Vì sao?"  

      "Vương Chiến tôi sống ở Hoàng tộc họ Long từ nhỏ tới lớn, ba tuổi tập võ, mười tám tuổi bước vào Vương Cảnh, ba mươi lăm tuổi xông vào Vương Cảnh đỉnh phong, bốn mươi bảy tuổi bước vào bán bộ Thần Cảnh, năm mươi bảy tuổi vào Thần Cảnh”.  

      "Không ai biết để đi tới ngày hôm nay, tôi đã phải cố gắng tới mức nào”.  

      "Cũng không ai biết tôi trung thành với Hoàng tộc họ Long tới mức nào. Trong lòng tôi, Hoàng tộc họ Long chính là nhà của tôi, tôi rất kiêu ngạo khi được ban cho họ Long!"  

      "Hôm nay, tôi thà hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ điện hạ không bị tổn thương”.  

      "Nhưng tại sao Hoàng tộc họ Long phải đối xử với tôi như vậy? Long Hoàng thu lại họ Long, muốn đuổi tôi ra khỏi Hoàng tộc họ Long, điện hạ cũng muốn phái người giết tôi”.  

      "Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì mà Hoàng tộc họ Long phải đối xử với tôi như vậy? Tại sao? Các người nói cho tôi biết đi, đây là tại sao?"  

      "Chỉ bởi vì tôi bị phế bỏ võ công, không còn tác dụng với Hoàng tộc họ Long nữa sao?"  

      Vương Chiến giống như phát điên, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Sát bị mình nhấc lên, liên tục đặt ra hỏi.  

      Hắc Bạch Song Sát hoảng sợ phát hiện ra, trong đôi mắt Vương Chiến lúc này hoàn toàn tối tăm, ngay cả tròng trắng cũng hoàn toàn biến thành màu đen.  

      Bọn họ cảm giác được sát khí mạnh mẽ trên người Vương Chiến. Lão ta muốn giết người của Hoàng tộc họ Long.  

      Hắc Sát cảm giác được Vương Chiến bóp cổ mình càng lúc càng chặt, ánh mắt gã đầy tuyệt vọng, điên cuồng giãy giụa cố tránh thoát nhưng không thể làm được.  

      Vương Chiến lúc này quá đáng sợ, e là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ cũng không phải là đối thủ của lão ta.  

      "Vương Chiến, ông mau thả Hắc Sát ra!"  

      Bạch Sát thấy Hắc Sát đã bắt đầu trợn trắng mắt thì vô cùng hoảng sợ, vội vàng ngăn cản.  

      "Thả ra à?"  

      Đôi mắt tối tăm của Vương Chiến chợt nhìn sang Bạch Sát, hỏi với vẻ vô cùng hờ hững: "Tôi tha cho các người, ai sẽ tha cho tôi?"  

      Bạch Sát nghiến răng nghiến lợi nói: "Vương Chiến, chỉ cần bây giờ ông thả Hắc Sát ra, chúng tôi bảo đảm sẽ không ra tay với ông nữa”.  

      "Nếu điện hạ biết ông đã khôi phục lại võ công, chắc chắn sẽ không đuổi ông rời đi, ngược lại sẽ trọng dụng ông”.  

      "Chờ tương lai điện hạ kế thừa Hoàng vị, ông chính là trợ lý đắc lực của cậu ấy!"  

      Bạch Sát cố gắng dụ dỗ nhưng Vương Chiến sẽ tin sao?  

      Đương nhiên lão ta sẽ không tin!  

      "Ha ha!"  

      Vương Chiến cười giễu cợt: "Các người tưởng bây giờ tôi còn muốn quay về Hoàng tộc họ Long nữa sao?"  

      "Rắc!"  

      Lão ta vừa dứt lời, bàn tay nắm lấy cổ Hắc Sát chợt dùng sức. Chỉ nghe được một tiếng xương gãy vang lên, cơ thể Hắc Sát mềm oặt, rơi xuống đất.  

      "Hắc Sát!"  

      Bạch Sát hét lớn một tiếng, cảm giác không thể tin nổi.  

      Hắc Sát vừa rồi còn kề vai chiến đấu với mình, lúc này đã trở thành một thi thể?  

      Hơn nữa, người giết ông ta còn là Vương Chiến vốn bị bọn họ truy sát.  

      "Không ổn, rút!"  

      Bạch Sát đột nhiên cảm nhận được sát khí từ Vương Chiến, mặt ông ta lập tức biến sắc và lùi lại ngay tắp lự.  

      Bạch Sát biến mất trong nháy mắt.  

      "Phụt!"  

      Vương Chiến vừa rồi vẫn phát ra khí thế ép người nhưng cơ thể không có cách nào chịu được gánh nặng từ sức mạnh kia, lão ta lại phun ra một ngụm máu đen, khí thế trên người lập tức giảm mạnh.  

      Thật ra vừa rồi lão ta vẫn cố nhịn, muốn dùng tính mạng của Hắc Sát để hù dọa Bạch Sát.  

      Sau khi dùng bí pháp, lão ta có thể một mình ứng phó với một cao thủ bán bộ Thần Cảnh nhưng không có cách nào đồng thời đối phó với cả hai người.  

      Cho nên khi Hắc Sát tấn công Vương Chiến trước, lão ta phát ra tất cả sức lực để bắt lấy Hắc Sát.  

      Vừa rồi, chỉ cần Bạch Sát tấn công lão ta thì lão ta chỉ còn đường chết.  

      Lão ta xoay người biến mất mà không hề do dự.  

      Bây giờ Bạch Sát còn chưa kịp phản ứng. Đợi đến khi ông ta hiểu ra, Vương Chiến muốn rời khỏi cũng không thể làm được nữa.  

      Lúc này, Bạch Sát đã quay trở lại khu biệt thự của Long Thiên Vũ.  

      "Bạch Sát! Đã xảy ra chuyện gì vậy?"  

      Long Thiên Vũ thấy Bạch Sát hoảng sợ lao vào biệt thự thì lập tức kinh ngạc đến ngây người.  

      Lúc này, Bạch Sát vẫn bị thương nặng, khóe miệng có máu chảy ra mà Hắc Sát lại không xuất hiện. Điều này làm Long Thiên Vũ đột nhiên có một dự cảm xấu.  

      "Điện hạ, Hắc Sát… chết rồi!"  

      Bạch Sát đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi nói.  

      Ầm!  

      Long Thiên Vũ chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang, không thể tin nổi.  

      Hắc Bạch Song Sát là hai người mạnh nhất bên cạnh hắn ta. Hai người liên thủ có thể giết chết được cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ.  

      Lúc này, không ngờ chỉ có Bạch Sát trở về, còn nói Hắc Sát đã bị giết chết rồi?  

      Địa phương nhỏ như Yến Đô xuất hiện nhiều cao thủ Thần Cảnh như vậy từ lúc nào thế?  

      "Rốt cuộc là ai dám giết người của Hoàng tộc họ Long tôi?"  

      Long Thiên Vũ vô cùng tức giận hét lớn.  

      Mất đi Hắc Sát, một mình Bạch Sát chỉ có thể bộc phát được thực lực bán bộ Thần Cảnh.  

      Bây giờ nền tảng võ thuật của ông ta bị tổn thương rất lớn, cơ thể cũng bị thương rất nặng, lúc này phải ngồi trên xe lăn, sợ rằng phải mất một tuần mới có thể đứng dậy lại được.  

      Trước khi tới Yến Đô, hắn ta đã nói chắc chắn sẽ khống chế được Yến

""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui