Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần

Chương có nội dung bằng hình ảnh

      Khoảnh khắc này, mọi người trong hội trường đều khiếp sợ.  

      Bởi vì hơi thở toát ra từ người Dương Thanh quá mạnh mẽ, mặc dù họ đứng rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự đàn áp của Dương Thanh.  

      “Sao lại thế được?”  

      Bên phía Hiệp hội Võ thuật, Hoa Anh Kiệt không thể tin nổi.  

      Đến tận giờ phút này, lão ta mới ý thức được người mà Dương Thanh trông cậy vào không phải là Vương Chiến, mà là chính bản thân anh.  

      Bản thân Hoa Anh Kiệt là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong nhưng giờ phút này, lão ta lại cảm nhận được hơi thở rất kinh khủng đang toát ra từ người của Dương Thanh.  

      Không chỉ có mình Hoa Anh Kiệt mà người của Hoàng tộc cũng rất kinh hãi.  

      “Ầm ầm ầm!”  

      Chỉ thấy mặt đất dưới chân Dương Thanh nứt toạc, hơn nữa lấy vị trí dưới hai chân anh làm trung tâm, khe nứt lan ra bốn phương tám hướng.  

      “Anh Thanh!”  

      Cảm nhận được hơi thở trên người Dương Thanh càng ngày càng kinh khủng, Mã Siêu đầy lo lắng.  

      Vương Chiến cũng vậy, mắt lão ta cực kỳ nghiêm túc và tập trung.  

      Họ hiểu rõ tình trạng của Dương Thanh, một khi anh tức giận, cơn tức giận của anh sẽ dẫn đường cho tàn dư của liều thuốc hoàn mỹ còn tồn đọng trong cơ thể anh phát huy tác dụng, Dương Thanh sẽ chìm trong điên cuồng.  

      Dương Thanh là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, một khi tiến vào trạng thái điên cuồng, thực lực của anh sẽ tăng vọt.  

      Đến lúc đó, dù tất cả mọi người trong hội trường có bắt tay nhau thì chưa chắc có thể làm đối thủ của Dương Thanh.  

      Võ quán Yến Đô sẽ máu chảy thành sông.  

      “Mã Siêu, chúng ta phải tìm cách ngăn cản, một khi cậu Thanh mà điên cuồng thì không có thuốc giải đâu”.  

      Vương Chiến chợt nói.  

      Mã Siêu nhìn Vương Chiến, mắt đỏ hoe hỏi: “Đến bước này rồi mà ông nghĩ chúng ta còn ngăn cản nổi à?”  

      Dương Thanh đã tỏ ý chí chiến đấu, còn Lưu lão quái thì đến vì Dương Thanh, không ai có thể ngăn cản trận chiến tiếp theo.  

      “Có lẽ mọi thứ chỉ có thể dựa vào một mình Dương Thanh! Mong cậu ấy có thể tự giữ bình tĩnh!”  

      Vương Chiến cắn răng nói.  

      “Giết!”  

      Trong lúc hai người đang lo lắng, Lưu lão quái chợt gầm lên một tiếng, lão ta vừa nhấc chân, mặt đất nứt toạc.  

      Dường như trong nháy mắt, lão ta đã vọt đến trước mặt Dương Thanh.  

      Chỉ thấy mười ngón tay của lão ta điên cuồng tấn công Dương Thanh.  

      Mắt Dương Thanh hoàn toàn không hề hoảng loạn, mặt không hề có cảm xúc gì, chân nhẹ như mây, lui thẳng ra mười mấy mét.  

      Tất nhiên anh biết trên tay Lưu lão quái có chứa cổ độc, dù là anh thì có trúng cổ độc cũng không chịu nổi.  

      Quan trọng là bây giờ anh còn phải chia một phần lớn sức lực và tinh thần ra kiểm soát hơi thở điên cuồng đang bùng nổ trong cơ thể.  

      Có thể nói anh của bây giờ không thể chiến đấu hết mình được, chỉ có thể cố gắng chiến đấu dưới sự bảo đảm có thể kiểm soát được hơi thở điên cuồng.  

      “Nhanh thật!”  

      Mọi người kinh hô, Dương Thanh quá nhanh, cao thủ dưới cảnh giới Thần Cảnh hoàn toàn không thể bắt được bóng dáng của anh.  

      Mặc dù là cao thủ Thần Cảnh thì cũng chỉ có thể thấy được tàn ảnh.  

      Bọn họ mới thấy Dương Thanh đứng đó nhưng giây tiếp theo, anh đã xuất hiện ở chỗ cách đó mười mét.  

      Đôi mắt xinh đẹp của Thượng Quan Nhu đầy kinh hãi, lầm bầm: “Thì ra đây mới là năng lực thật sự của cậu ta, mình tự xưng là thiên tài võ thuật nhưng so với cậu ta, mình còn chẳng đáng để nhắc đến”.  

      Sắc mặt Diệp Xung cực kỳ khó chịu, thân là lớp trẻ của Hoàng tộc họ Diệp, thiên phú võ thuật mạnh nhất, thực lực bán bộ Thần Cảnh.  

      Khắp bốn Hoàng tộc lớn này, có lẽ chỉ có thiên phú của một mình Thượng Quan Nhu mới có tư cách được so với anh ta.  

      Chỉ còn một bước nữa là anh ta sẽ tiến vào Thần Cảnh sơ kỳ nhưng anh ta nhỏ hơn Thượng Quan Nhu hai tuổi. Một khi anh ta có thể phá vỡ cảnh giới Thần Cảnh trước ba mươi tuổi thì trong bốn Hoàng tộc lớn này, anh ta sẽ là người có thiên phú võ thuật mạnh nhất trong tầng lớp con cháu.  

      Nhưng giờ phút này anh ta lại phát hiện một người cũng trẻ trung trạc tuổi anh ta nhưng lại có thể đấu với cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.  

      Thế chẳng phải đang nói, anh ta và Dương Thanh chênh nhau cả một cảnh giới võ thuật hay sao.   

      Trong Thần Cảnh, sự chênh lệch giữa bất kỳ hai ranh giới nhỏ nào cũng đều rất lớn chứ đừng nói đến sự chênh lệch giữa bán bộ Thần Cảnh và Thần Cảnh đỉnh phong.  

      Bên phía Hoàng tộc họ Long, mặt Long Khoa tái mét. Bỗng nhiên ông ta hiểu tại sao lúc trước Long Hoàng cứ muốn làm thân với Dương Thanh. Nếu không phải vì con trai của ông ta Long Phi Dương chọc tức Dương Thanh thì sao Hoàng tộc họ Long và Dương Thanh lại đi đến bước đường như hôm nay chứ?  

      Cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn cũng nghiêm túc, lúc nhìn Dương Thanh, ánh mắt họ sáng như ánh sao.  

      “Người này không hề tầm thường, một khi cậu ta sẵn sàng góp sức cho Hoàng tộc họ Đoàn thì sẽ mang đến lợi ích rất lớn”.   

      Hoàng tộc họ Đoàn, một người đàn ông trung niên mặc đồ truyền thống tên Đoàn Vô Nhai, cũng là người phụ trách của Hoàng tộc họ Đoàn trong cuộc hành trình đến Yến Đô lần này.  

      Đoàn Vô Nhai – người thừa kế của Hoàng tộc họ Đoàn, cao thủ cảnh giới Thần Cảnh hậu kỳ.  

      “Điện hạ, muốn làm cậu ta thần phục, sợ là rất khó!”  

      Một lão già thân hình gầy gò đứng bên cạnh Đoàn Vô Nhai nói.  

      “Trước mặt Hoàng tộc họ Đoàn chúng ta, dù cậu ta có là thiên tài võ thuật Thần Cảnh đỉnh phong thì cũng phải cúi đầu!”  

      Đoàn Vô Nhai kiêu ngạo, nói với giọng ngang ngược vô cùng.  

      Lão già khẽ lắc đầu: “Người này mới hai mươi tám tuổi mà đã là Thần Cảnh đỉnh phong, chắc chắn có lai lịch không tầm thường nhưng chúng ta không tra được. Nói không chừng, cậu ta có liên quan đến gia tộc Cổ Võ”.  

      “Gia tộc Cổ Võ!”  

      Sắc mặt Đoàn Vô Nhai âm u cực kỳ, gia tộc Cổ Võ mới chính là gia tộc võ thuật ở ẩn của Chiêu Châu này.  

      Bất kỳ một người nào thuộc dòng chính của gia tộc Cổ Võ, họ đều tập võ từ nhỏ, sau khi qua lễ thành niên, nếu cảnh giới võ thuật không thể đột phát Vương Cảnh đều sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc Cổ Võ.  

      Đây là quy tắc mấy trăm năm của gia tộc Cổ Võ, bởi thế thiên phú của dòng chính trong gia tộc Cổ Võ đều cực mạnh, hơn nữa rất chịu khó tu võ thuật.  

      “Cũng chỉ có dòng chính gia tộc Cổ Võ mới có thể có thiên phú võ thuật kinh khủng như vậy”.  

      Lão già nghiêm túc nói.  

      Sau khi Đoàn Vô Nhai im lặng thật lâu, ông ta chợt nói: “Dù cậu ta là dòng chính của gia tộc Cổ Võ thì cũng lắm chỉ có huyết mạch của gia tộc Cổ Võ. Nếu không gia tộc Cổ Võ không thể để mặc cho một thiên tài võ thuật như thế rong ruổi bên ngoài”.  

      “Có lẽ bố mẹ cậu ta là người thuộc dòng chính gia tộc nhưng bị gia tộc Cổ Võ đuổi đi, cũng có thể là tổ tiên của cậu ta”.  

      Lão già gật đầu: “Có lẽ vậy!”  

      “Nếu đã như vậy, người này đúng là bom hẹn giờ, dù cậu ta có đồng ý trở thành một phần của Hoàng tộc họ Đoàn thì Hoàng tộc họ Đoàn cũng chỉ có thể cung phụng. Nếu không một khi gia tộc Cổ Võ cho cậu ta về tộc, đó sẽ là ngày tận thế của Hoàng tộc họ Đoàn chúng ta”.  

     

""

      


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui