Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần

Chương có nội dung bằng hình ảnh

      Đoàn Vô Nhai không hề do dự lao tới sáu cao thủ Thần Cảnh khiến Dương Thanh khá bất ngờ và hài lòng.  

      “Đúng là cậu ta đã kiệt sức, còn phải nhờ Đoàn Vô Nhai giúp mình chống lại sáu cao thủ Thần Cảnh để tranh thủ thời gian khôi phục, quá hèn hạ!”  

      “Tôi cứ tưởng cậu ta đã lợi hại đến mức có thể đánh lại cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, thì ra chỉ là tạm thời”.  

      “Chẳng qua hội trưởng Hoa chủ quan mới bị cậu ta chọn đúng thời cơ loại khỏi vòng quyết chiến. Nếu không với thực lực của ông ta muốn giết cậu ta dễ như trở bàn tay”.  

      Đám cao thủ đã bị loại đều tỏ vẻ khinh thường.  

      Dường như bọn họ đã quên vừa rồi chính bọn họ ỷ đông hiếp yếu vây đánh Dương Thanh.  

      Con người luôn tiêu chuẩn kép như vậy, lúc mình làm chuyện xấu xa thì thấy rất bình thường, nhưng khi người khác làm vậy lại thấy không ổn.  

      “Cậu Thanh, thế này…”  

      Thượng Quan Nhu đứng cạnh Mã Siêu nghi hoặc lên tiếng.  

      Cô ta không tin Dương Thanh thực sự không còn sức chiến đấu nên mới để Đoàn Vô Nhai nghênh chiến.  

      Nếu cậu ấy kiệt sức sao còn có thể đánh Hoa Anh Kiệt bay ra ngoài vòng quyết chiến?  

      Mã Siêu nhếch miệng cười nói: “Đoàn Vô Nhai gặp may đấy!”  

      “Hả?”  

      Thượng Quan Nhu lại càng hoài nghi. Đương nhiên Mã Siêu biết lý do, nhưng anh ta không nói cô ta cũng không thể ép buộc, chỉ có thể tiếp tục quan sát.  

      Lúc này, Đoàn Vô Nhai bộc phát ý chí chiến đấu, khí tức của Thần Cảnh hậu kỳ tràn ra.  

      Sáu cao thủ Thần Cảnh của Hiệp hội Võ thuật và Hoàng tộc họ Long liên thủ cũng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế, không thể lấy mạng Đoàn Vô Nhai.  

      Sắc mặt Hoa Anh Kiệt âm trầm đáng sợ, không ngờ Đoàn Vô Nhai lại mạnh như vậy. Lão ta thấy Dương Thanh chỉ đang muốn mượn tay Đoàn Vô Nhai để tranh thủ khôi phục thực lực.  

      Lão ta không sợ Đoàn Vô Nhai có thể đánh bại sáu cao thủ Thần Cảnh, mà là sợ Dương Thanh khôi phục sẽ đánh bại bọn họ.  

      “Các người chỉ có chút thực lực thế này thôi hả? Mau đánh hết sức đi! Ha ha ha…”  

      Đoàn Vô Nhai bộc phát toàn bộ sức chiến đấu, nhiệt huyết trong người sôi trào.  

      Trông ông ta như một vị chiến thần lao vào giữa sáu cao thủ Thần Cảnh, mỗi đòn tấn công đều là đòn mạnh nhất.  

      Dù sao đối thủ của ông ta cũng là sáu cao thủ Thần Cảnh, trong đó còn có hai người cùng cảnh giới với ông ta, áp lực rất lớn. Nhưng ông ta không hề sợ hãi, cảm thấy chỉ cần mình đánh hết sức sẽ không thất bại.  

      Quan trọng nhất là, ông ta tin Dương Thanh sẽ không để mình gặp nguy hiểm.  

      “Bịch bịch bịch!”  

      Ông ta liên tiếp tung ra các đòn tấn công mạnh nhất.  

      Ông ta đột nhiên xông lên nhún chân nhảy lên không trung.  

      “Bịch!”  

      Đá mạnh vào ngực Long Khoa.  

      “Phụt!”  

      Long Khoa phun máu, bay ra ngoài vòng quyết chiến như con diều đứt dây.  

      Long Khoa lập tức bị loại.  

      “Đoàn Vô Nhai!”  

      Long Khoa nghiến răng, cơn đau ở lồng ngực khiến ông ta vô cùng tức giận.  

      Ông ta không giận vì mình bị thương, mà là vì ông ta và Đoàn Vô Nhai đều là người nổi bật nhất đời thứ hai của các Hoàng tộc, đều có khả năng thừa kế Hoàng vị.  

      Nhưng giờ đây, ông ta liên thủ với sáu cao thủ Thần Cảnh vẫn bị Đoàn Vô Nhai đánh bại. Đây là nỗi nhục lớn nhất đời này của ông ta.  

      Đối thủ của Đoàn Vô Nhai trong vòng quyết đấu chỉ còn năm người!  

      Sau khi Long Khoa bị loại, sắc mặt năm cao thủ Thần Cảnh còn lại đều cực kỳ khó coi. Bọn họ liên thủ mà vẫn bị Đoàn Vô Nhai loại mất một người, ai cũng cảm thấy bị sỉ nhục.  

      “Không cần che giấu nữa, đánh hết sức cho tôi! Nếu để Dương Thanh có thời gian khôi phục, e là chúng ta sẽ bị diệt sạch!”  

      Cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ của Hiệp hội Võ thuật bỗng nghiêm giọng nói.  

      Ngay sau đó, khí tức võ thuật trên người ông ta tăng vọt, lập tức lao thẳng tới chỗ Đoàn Vô Nhai.  

      Thấy thế, bốn cao thủ Thần Cảnh còn lại cũng không giấu tài nữa, tất cả đều bộc phát thực lực mạnh nhất nhao nhao phóng tới.  

      “Ha ha, tới hay lắm!”  

      Đoàn Vô Nhai cười lớn, hai tay nắm chặt tung đấm.  

      “Bịch bịch bịch!”  

      Cuộc va chạm kịch liệt khiến cả không gian như bị xé rách. Mỗi cú đấm của Đoàn Vô Nhai như mang theo uy lực của thiên đạo, rung chuyển đất trời.  

      Nhưng dù sao ông ta cũng chỉ có một mình. Sau khi năm cao thủ Thần Cảnh đồng loạt đánh hết sức, ông ta cũng bị trúng đòn.  

      Tuy nhiên, ông ta không hề cảm thấy đau đớn, ý chí chiến đấu vẫn hừng hực, càng thêm điên cùng.  

      “Cút hết cho tôi!”  

      Ông ta gào lên đấm mạnh ra, cả không gian như bị chấn động.  

      “Bịch!”  

      Kim Cương bị đấm trúng, lập tức phun máu bay ngược ra ngoài.  

      “Cút!”  

      Cú đấm tiếp theo rơi trúng vào người tổng chi hội trưởng Hồng.  

      Tổng chi hội trưởng Hồng cũng phun ra một ngụm máu, bị đánh bay khỏi vòng quyết chiến.  

      Năm cao thủ Thần Cảnh dồn hết sức đánh lại bị Đoàn Vô Nhai liên tiếp đánh bại hai người trong nháy mắt.  

      Nhưng Kim Cương và tổng chi hội trưởng Hồng đều mới bước vào Thần Cảnh, thế nên có thể trụ lại đến giờ đều là nhờ ưu thế về số lượng.  

      Với thực lực của bọn họ, bị Đoàn Vô Nhai có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ đánh trúng chỉ có thể bại trận.  

      Thoáng chốc, Hiệp hội Võ thuật chỉ còn sót lại một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ, Hoàng tộc họ Long cũng chỉ còn một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ và một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ.  

      “Khốn kiếp, chết đi!”  

      Cả ba đều bị Đoàn Vô Nhai chọc giận, đồng loạt xông lên tấn công.  

      Trong mắt Đoàn Vô Nhai hiện lên vẻ nghiêm trọng. Mấy người ông ta đã loại đều có cảnh giới thấp hơn ông ta, nhưng hiện giờ dù chỉ còn ba người nhưng đều có thực lực rất mạnh.  

      Lúc này, ông ta cảm thấy thể lực của mình đã sắp cạn kiệt, chẳng chống đỡ được bao lâu nữa. Có lẽ chỉ có thể trông chờ Dương Thanh ra tay.  

      Đúng lúc ấy, Dương Thanh bỗng lên tiếng: “Nếu ông không kiên trì nổi, chắc là chỉ còn đường chết. Tôi không còn sức đấu tiếp nữa!”  

      “Cái gì?”  

      Lời Dương Thanh nói khiến Đoàn Vô Nhai cảm thấy như sét đánh bên tai.  

      Ông ta cứ nghĩ Dương Thanh bảo mình nghênh chiến là để rèn luyện, không hề nghĩ tới anh thực sự đã kiệt sức.  

      Nhưng mà ông ta cũng sắp không xong rồi!  

      “Liều mạng vậy!”  

      Đoàn Vô Nhai hoàn toàn từ bỏ ý định ỷ lại vào Dương Thanh, nghiến răng lao tới.  

      Dương Thanh thấy dường như ông ta lại mạnh lên không ít, hài lòng nở nụ cười.  

      Anh nhìn ra được, tuy thực lực của Đoàn Vô Nhai là Thần Cảnh hậu kỳ nhưng cách Thần Cảnh đỉnh phong rất gần, chỉ cần có thể đột phá cực hạn của bản thân là có thể đạt tới Thần Cảnh đỉnh phong.  

      Dù không thể đột phát lên

""

      


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui