Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Lúc này, Lục Nguyên Thông đã thực sự tuyệt vọng, đối với lão, Vương tộc quả thật chẳng khác nào ngôi sao trên trời, xa không thể với tới.  

Mà nay, chủ của ba trong năm Vương tộc của Chiêu Châu đích thân dẫn theo các cao thủ tới nhà họ Lục của lão để đòi người.  

"Không biết?"  

Bạch Vương cười nhạt: "Nếu đã không biết, vậy giết sạch người nhà họ Lục đi".  

"Tôi muốn xem xem, tay cao thủ từng giúp đỡ nhà họ Lục lần trước có đồng ý lộ mặt hay không".  

Nghe vậy, Lục Nguyên Thông tuyệt vọng kêu khóc: "Đại nhân, cầu xin ngài cho nhà họ Lục tôi một đường sống đi!"  

"Tuy tôi không biết người đó là ai nhưng tôi dám chắc người đó đang âm thầm bảo vệ một người trẻ tuổi".  

"Hử?"  

Bạch Vương lập tức nổi hứng thú: "Nếu ông dám giấu giếm điều gì, toàn bộ nhà họ Lục sẽ chôn cùng ông luôn".  

"Một thời gian trước, cháu gái tôi từng cứu một người trẻ tuổi từ đỉnh Ninh Sơn về, nhưng sau khi tỉnh, thanh niên này lại mất trí nhớ..."  

Lục Nguyên Thông không dám giấu giếm, vội vàng kể lại toàn bộ sự việc từ sau khi Dương Thanh xuất hiện.  

"Đại nhân, tôi thật sự không giấu gì đâu, tất cả những điều tôi nói đều là sự thật, ngài nhất định phải tin tôi".  

Lục Nguyên Thông cầu khẩn.  

Bạch Vương không nói gì, chỉ nhìn sang phía Tiết Vương và Mã Vương, đáy mắt ba người đều lộ vẻ căng thẳng.  

Dĩ nhiên bọn họ đã nhận ra Lục Nguyên Thông không nói dối, nhưng như vậy chẳng phải là, trong nhà họ Lục này hiện đang có một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong còn trẻ tuổi sao?  

Không chỉ có thế, bên cạnh người thanh niên này còn có một cao thủ mạnh hơn đang âm thầm bảo vệ.  

"Lục Nguyên Thông, ông thật to gan, dám lừa dối các vị đại nhân đây!"  

Ba vị Vương của Liên minh Vương tộc biết Lục Nguyên Thông không nói dối, nhưng Trương Quỳnh không biết, ông ta phẫn nộ quát lên: "Ông lừa ai đấy hả? Một gã thanh niên chỉ mới hai bảy, hai tám mà lại có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong à?"  

"Một người có thiên phú võ thuật cỡ đó, chỉ e trong Hoàng tộc cũng chưa chắc đã có đâu".  

Trương Quỳnh châm chọc nói.  

"Thưa các vị đại nhân, tôi không lừa các ngài, tôi nói thật đấy ạ!", Lục Nguyên Thông sốt ruột, vội vã biện giải.  

Đám Bạch Vương đều lộ vẻ căng thẳng ra mặt, lúc này trong đầu họ đều xuất hiện một người.  

"Ha ha, Lục Nguyên Thông, ông còn dám già mồm cãi cố, lừa dối các vị đại nhân, thật đúng không không sợ chết rồi!"  

Trương Quỳnh cười lớn, sau đó quay sang hỏi Bạch Vương: "Thưa Bạch Vương đại nhân, ngài nói xem, liệu trên đời có ai sỡ hữu thiên phú võ thuật cỡ đó không?"  

"Có!"  

Bạch Vương gật đầu.  

"Hả?"  

Trương Quỳnh vốn chỉ hỏi cho có, không ngờ Bạch Vương lại trả lời khẳng định.  

"Thật sự có một người thanh niên khiến cả Liên minh Vương tộc chúng tôi đều khó có thể đối phó".  

Tiết Vương lộ vẻ phức tạp, cảm khái: "Cậu ta chỉ mới hai bảy, hai tám tuổi, nhưng đã bước vào Siêu Phàm Cảnh".  

"Siêu Phàm Cảnh?"  

Trương Quỳnh ngơ ngác không hiểu: "Tiết Vương đại nhân, Siêu Phàm Cảnh mà ngài nói là cảnh giới nào?"  

"Cảnh giới phía trên Thần Cảnh đỉnh phong chính là Siêu Phàm Cảnh!"  

Thần Cảnh nghiêm túc trả lời.  

"Cái gì?"  

Trương Quỳnh thực sự kinh ngạc ngây người ra: "Ý ngài là, trên thế gian này thực sự tồn tại Siêu Phàm Cảnh, hơn nữa, còn có một thanh niên mới hai bảy, hai tám tuổi đã đạt tới Siêu Phàm Cảnh? Sao có thể thế được?"  

"Câm mồm!"  

Mã Vương vung tay cho lão ta một cái tát trời giáng, cả giận quát: "Còn dám lải nhải vớ vẩn, tôi giết ông luôn!"  

Trương Quỳnh vội vàng ngậm miệng.  

Lúc này, ba vị Vương đều đang cực kì lo lắng.  

Nếu là trước đây, gặp phải loại chuyện này, bọn họ nhất định sẽ không hề băn khoăn, diệt sạch nhà họ Lục là xong, nhưng hiện tại, bọn họ không dám.  

Lần trước, bọn họ hợp tác với Lưu lão quái tính dẫn theo cao thủ của gia tộc tới Yến Đô, chuẩn bị kế thừa Đế Thôn, nhưng lại hay tin, Lưu lão quái của Miêu Thành suýt thì bị giết.  

Cuối cùng, phải nhờ một cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Miêu Thành cứu đi mới vớt được một mạng.  

Người thanh niên giao đấu ngang tay với vị cao thủ Siêu Phàm Cảnh kia chính là Dương Thanh.  

Từ đó về sau, bọn họ đã phải rụt đuôi lại mà sống, không dám có mơ ước gì với Đế Thôn nữa.  

Bởi vì bọn họ biết rõ, lấy thực lực của Liên minh Vương tộc này mà muốn lay động địa vị của Dương Thanh ở Yến Đô thì căn bản không có hi vọng gì.  

Cho nên, cuối cùng bọn họ đành rời khỏi Yến Đô, dự định tranh thủ lúc cục diện của Chiêu Châu đang rung chuyển, nhanh chóng thâu tóm một số gia tộc lớn ở các địa phương khác.  

Đời này bọn họ đều không muốn gặp lại Dương Thanh một lần nữa.  

Nhưng ngày hôm nay, bọn họ lại nghe tới một người trẻ tuổi có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong đang ở trong nhà họ Lục, điều này khiến bọn họ bối rối, không biết nên xử lí thế nào.  

Một gã thanh niên có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong thì sau lưng nhất định phải có một thế lực cực mạnh.  

"Ông đi mời cậu thanh niên kia ra đây!"  

Bạch Vương trầm giọng bảo.  

"Hả?"  

Lúc này, Lục Nguyên Thông đã dại mặt ra, lão đã chuẩn bị sẵn tinh thần chịu chết, lại không ngờ Bạch Vương chỉ bảo lão đi mời Dương Thanh ra gặp.  

"Tôi cho ông năm phút, nếu người trẻ tuổi mà ông vừa nói không ra mặt thì nhà họ Lục chuẩn bị tinh thần bị diệt sạch đi!"  

Bạch Vương lạnh lùng nói.  

Bấy giờ Lục Nguyên Thông mới lấy lại tinh thần, vội vàng thưa: "Tôi đi mời cậu ấy ngay đây ạ!"  

Lúc này, Dương Thanh đang ở trong biệt thự của Lục Tinh Tuyết, bình tĩnh ngồi trên sofa trong phòng khách, như thể chẳng hay biết gì.  

Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên cũng ngồi bên cạnh anh, hai người khuyên bảo đã lâu nhưng Dương Thanh vẫn khăng khăng không chịu đi.  

"Rốt cuộc phải làm sao anh mới chịu đi đây?"  

Lục Tinh Tuyết đỏ mắt lên, nói, giọng điệu đã có vẻ tức giận.  

Cô ta thực sự không muốn làm liên lụy tới Dương Thanh, nhưng nói thế nào Dương Thanh cũng không chịu đi.  

"Tinh Tuyết, em bảo anh rời khỏi nơi này, nhưng anh biết đi đâu bây giờ?"  

Dương Thanh cười khổ, nghiêm túc nói: "Hơn nữa, nếu anh đi rồi, nhà họ Lục phải làm sao? Những người đó nhất định sẽ không bỏ qua cho mọi người đâu".  

Đúng lúc này, Lục Nguyên Thông đã chạy vọt vào biệt thự, hô to: "Cháu trai, mau ra đây với ông một chuyến".  

Lão vừa nói vừa kéo tay Dương Thanh muốn đi ngay.  

Dương Thanh vẫn không nhúc nhích, chỉ nhíu mày hỏi: "Ông chủ Lục, ông muốn cháu đi đâu với ông thế?"  

Lục Nguyên Thông vội vàng nói: "Bạch Vương, Tiết Vương và Mã Vương của ba Vương tộc chỉ đích danh muốn gặp cháu. Cháu mau đi với ông một chuyến, nếu không, nhà họ Lục này thực sự xong đời rồi, bọn họ sẽ giết sạch người nhà họ Lục mất thôi".  

"Ông nội!"  

Lục Tinh Tuyết cả giận nói: "Ông muốn mang anh ấy đi chịu chết hay sao?"  

"Cháu nói gì vậy chứ?"  

Lục Nguyên Thông tức giận bảo: "Sao ông lại mang cậu ấy đi chịu chết được? Mấy vị đại nhân kia chỉ đích danh muốn gặp cậu ấy, chỉ cần cậu ấy đứng ra, bọn họ nhất định sẽ bỏ qua cho nhà ta".  

"Đúng là như thế à?"  

Dương Thanh nheo mắt, nhìn về phía Lục Nguyên Thông, đáy mắt thoáng lóe lên tức giận.  

Những chuyện vừa xảy ra ngoài kia, anh đều rõ như trong lòng bàn tay.  

""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui