Nghe thấy giọng nói này, ai nấy cũng đều giật mình!
Mọi ánh nhìn đồng loạt đổ dồn về phía cô gái đang bước đến.
"Nhu Nhu!"
Nhìn thấy Thượng Quan Nhu, ánh mắt của Thượng Quan Hoàng trở nên trầm trọng.
Lão ta không biết cháu gái mình nói vậy là có chứng cứ thật hay chỉ đang lừa gạt nhà họ Lý.
Khuôn mặt của Lý Trọng và Lý Giang Hùng cũng trở nên sa sầm, nhất là Lý Giang Hùng, khó chịu ra mặt, bởi người đã dàn dựng cho cái chết của Lý Dương chính là lão ta. Một khi chuyện này bị người khác tìm ra bằng chứng thì kể cả khi nhà họ Lý có thể thay thế Hoàng tộc họ Thượng Quan, Lý Giang Hùng cũng sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Hoàng thành Thượng Quan.
Lý Dương nói thế nào cũng là con trai của mình, thế mà Lý Giang Hùng lại vì quyền thế mà nhẫn tâm giết chết con trai.
"Chứng cứ? Thật nực cười!"
Đây không phải lời của Lý Giang Hùng mà là Lý Trọng – cụ tổ của nhà họ Lý. Trong mắt lão ta ánh lên sát khí mãnh liệt.
"Con nhỏ kia, suy nghĩ cho kỹ vào. Cô mà dám vu khống nhà họ Lý thì đừng hòng tôi bỏ qua cho cô!"
Trong giọng nói của Lý Trọng đầy sự đe dọa.
Sắc mặt của Thượng Quan Hoàng lập tức thay đổi, giận dữ quát: "Lý Trọng, ông dám uy hiếp cháu tôi à?"
Lý Trọng không thèm nhìn lão ta mà vẫn đằng đằng sát khí trừng Thượng Quan Nhu. Ai cũng hiểu nếu Lý Trọng muốn ra tay thì cô ta tuyệt đối không còn đường sống.
Thượng Quan Nhu lại không hề nao núng, còn lạnh giọng nói: "Dẫn người tới đây!"
Cô ta vừa nói xong thì một người trung niên đang ngồi trên xe lăn được đẩy tới.
Đầu của người đàn ông ấy còn được quấn băng vải, cả hai chân lẫn hai tay đều bó thạch cao.
Khuôn mặt thì sưng vù, nhìn là biết bị thương rất nặng.
Ông ấy đang cắn răng nhìn những người thuộc nhà họ Lý với vẻ mặt đầy phẫn nộ.
"Chú Hoàng, chú cứ yên tâm nói ra sự thật đi ạ".
Thượng Quan Nhu nói với người trung niên.
"Chính là ông!"
Ông ấy bỗng nhiên chỉ tay vào một người trung niên bên cạnh Lý Giang Hùng, căm phẫn nói: "Chính ông đã cho tôi một triệu để tôi tông một người!"
"Con tôi mắc bệnh hiểm nghèo, rất cần tiền chạy chữa nên tôi mới chấp nhận một triệu đấy của ông".
"Tôi làm theo lời của ông, thế mà cuối cùng ông chẳng những không giao tiền cho tôi mà còn cho người đi giết vợ con tôi. Nếu không được cô Thượng Quan mang đến nơi an toàn, chắc tôi cũng đã bị ông diệt khẩu rồi!"
"Mấy người đúng là độc ác, rõ ràng tôi đã làm việc cho mấy người rồi, tại sao còn giết cả nhà tôi chứ? Có gì thì cứ nhằm vào tôi, họ không biết gì hết, họ vô tội cơ mà, mấy người là súc sinh! Cầm thú!"
Cảm xúc của người trung niên đang rất kích động, chỉ vào những người bên Lý Giang Hùng mà giận dữ phỉ báng, trong đôi mắt tràn đầy nỗi bi thương và căm thù.
Nếu có thể, ông ấy nhất định sẽ sẽ tự tay giết đối phương.
"Ông nói cái quái gì vậy!"
Người đàn ông ở bên cạnh Lý Giang Hùng lập tức giận dữ quát tháo: "Lý Bảo Hoa tôi đây là ai, có thân phận gì mà lại nói ông đi giết em trai ruột của mình chứ?"
"Con nhỏ này bảo ông tới đây để vu oan, hãm hại nhà họ Lý chúng tôi có phải không?"
Chú Hoàng như mất hết lý trí, hét lớn: "Tôi giết ông! Tôi giết tên súc sinh ông!"
"Chú Hoàng!"
Thượng Quan Nhu vội vàng tiến lên, lớn tiếng khuyên can: "Chú đừng kích động!"
"Chính ông ta đã giết người nhà của tôi! Người nhà tôi không biết gì cả, thật sự không biết gì cả mà! Thế mà tên súc sinh đó lại cho người đến giết họ, ngay cả đứa cháu trai năm tuổi của tôi cũng không bỏ qua! Chúng đúng là không phải người, không phải người!"
Chú Hoàng không thể kìm nén cảm xúc, khóc rống lên.
Thượng Quan Nhu cắn môi, kiên quyết hứa hẹn: "Chú Hoàng đừng lo, chúng tôi nhất định sẽ báo thù giúp chú!"
Dứt lời, cô ta nhìn về phía Lý Bảo Hoa, giận dữ quát: "Lý Bảo Hoa, ông còn gì muốn nói nữa không?"
"Không liên quan gì đến tôi, sao tôi có thể cho người đi giết em trai của tôi được? Không lý nào lại vậy!"
Đương nhiên Lý Bảo Hoa sẽ không thừa nhận.
Trên gương mặt của Thượng Quan Nhu đầy nét châm chọc: "Làm sao ông biết người mà chú Hoàng đã tông xe là Lý Dương – em trai của ông? Chú ấy chỉ nói ông cho chú ấy tiền để tông chết một người, có nói phải tông chết ai đâu?"
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Bảo Hoa.
Đặc biệt là người của nhà họ Lý, ngoại trừ Lý Giang Hùng và Lý Trọng ra thì những người khác đều vô cùng ngỡ ngàng. Tuy Lý Bảo Hoa không thừa nhận nhưng lời nói của Thượng Quan Nhu lại rất có lý.
Nếu ông ta thật sự không tìm đến chú Hoàng kia để yêu cầu tông chết Lý Dương, thì tại sao lại biết người đó là ai trong khi rõ ràng chú Hoàng không đề cập đến chứ?
Lý Bảo Hoa nhất thời hốt hoảng, tức giận hét ầm lên: "Cô tìm đại một người để vu khống rằng tôi chỉ thị ông ta giết em trai mình thì đúng là vậy sao?"
"Nếu đây cũng có thể xem như chứng cứ thì tôi cũng có thể túm một người tới đây để xác nhận là các cô cho người đụng chết em trai tôi".
"Câm miệng!"
Lý Giang Hùng đột nhiên quát lớn. Bấy giờ Lý Bảo Hoa mới vội vàng ngậm miệng lại, ánh mắt khi nhìn Thượng Quan Nhu ngập tràn giận dữ.
Cô ta là cao thủ Thần Cảnh trung kỳ, thực lực không hề yếu hơn Lý Bảo Hoa nên không hề nao núng khi đối diện với ánh nhìn của ông ta.
Lý Giang Hùng biết rằng, nếu để mặc cho Lý Bảo Hoa nói tiếp thì chân tướng sẽ thực sự bị bại lộ.
"Cô bé này quả là miệng lưỡi lanh lợi, không phải cô tìm một người để nói gì thì cũng thành chứng cứ được đâu. Lý Dương con tôi sau khi rời khỏi Hoàng tộc không lâu thì bị ám sát, cả Hoàng thành Thượng Quan này có ai có thể giết chết con tôi trong thời gian ngắn như vậy? Chỉ có Hoàng tộc họ Thượng Quan mấy người thôi!"
Giọng Lý Giang Hùng lạnh ngắt: "Hôm nay mấy người phải cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng, nếu không thì đừng trách nhà họ Lý không nể mặt!"
"Tôi có chứng cứ! Tôi có chứng cứ xác thực!"
Đúng lúc này, chú Hoàng đột nhiên hét to lên. Vừa rồi là do quá kích động, chỉ muốn giết Lý Bảo Hoa nên ông ấy vẫn chưa nói ra vấn đề trọng tâm.
Hiện giờ, chú Hoàng cũng đã ý thức được chỉ có Hoàng tộc họ Thượng Quan mới có thể giúp mình báo thù.
Thế nên ông ấy mới không do dự nói cho mọi người biết mình có chứng cứ xác thực.
Thượng Quan Nhu cười lạnh nhìn Lý Giang Hùngrồi nói với chú Hoàng: "Chú Hoàng à, chú có chứng cứ gì thì lấy ra đi ạ!"
"Khi Lý Bảo Hoa bảo tôi tông Lý Dương, tôi đã lén lấy điện thoại thu âm lại. Nó có thể chứng minh cho việc ông ta đã yêu cầu tôi tông chết Lý Dương!"
Câu nói của chú Hoàng như một cú nổ động trời làm cho Lý Bảo Hoa cực kỳ sợ hãi, người run cầm cập.
Hoàng tộc họ Thượng Quan là thủ phạm đã gây ra cái chết của Lý Dương chính là lý do duy nhất để nhà họ Lý tuyên chiến với họ, nếu chuyện này đổ vỡ ra, ông ta sẽ thật sự trở thành tội đồ của gia tộc mất.
Lúc đó, Lý Giang Hùng cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta, cho dù ông ta có là con trai trưởng của Lý Giang Hùng đi chăng nữa.
Mặt mày Lý Giang Hùng tái mét. Lỡ mà có chứng cứ xác thực, lại thêm chuyện nhà họ Lý tuyên chiến với Hoàng tộc họ Thượng Quan thì họ sẽ hết đường chối cãi khi người bảo vệ quy tắc xuất hiện.
Đó sẽ là ngày tận thế của nhà họ Lý.
Ánh mắt Thượng Quan Hoàng đầy vui sướng, lão ta cười lớn, nói: "Lấy chứng cứ ra mau lên!"
Chú Hoàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Bảo Hoa rồi lấy điện thoại ra.
"Ầm!"
Ngay lúc ông ấy lấy di động ra thì một tia sáng sắc lạnh chớp nhoáng.Tiếng nổ vang lên, điện thoại của chú Hoàng nổ tung, ngay cả bàn tay đang cầm điện thoại của ông ấy cũng nổ tan tành.
"Á!"
Chú Hoàng đau đớn hét lên.
"Phụt!"
Nhưng ông ấy chỉ vừa thét lên một tiếng thì một viên đá bắn ra như viên đạn, trong nháy mắt đâm thủng mi tâm của chú Hoàng. Chết không nhắm mắt.
"Lý Trọng!"
Thượng Quan Hoàng cực kỳ phẫn nộ, giận dữ hét về phía Lý Trọng. Đến lão ta cũng không ngờ Lý Trọng lại giết chết chú Hoàng.