Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần

Thấy Thượng Quan Nhu cứng rắn như thế, lòng Lý Giang Hùng run lên. Khi nhìn thấy Thượng Quan Tử Khiêm bị cao thủ nhà họ Đậu chèn ép, ngay cả bản thân ông ta cũng không chịu nổi.  

Thế mà Thượng Quan Nhu vẫn có thể chịu đựng, kiên trì muốn chờ nhà họ Thái đến và vạch trần ham muốn thay thế Hoàng tộc của họ rồi mới thu lưới.  

"Vậy thì để tôi ra đó bảo vệ Tam hoàng tử".  

Lý Giang Hùng nói xong, thấy Thượng Quan Nhu gật đầu mới đi.  

Ông ta là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh, lại còn được Lý Trọng truyền thụ phép hô hấp nên người có thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh bình thường không phải đối thủ của ông ta.  

Nếu Thượng Quan Tử Khiêm gặp tình huống nguy cấp, chỉ cần giúp giữ được mạng là không còn vấn đề gì nữa.  

Cùng lúc đó, trong phòng tiếp khách, Lý Trọng ẩn ý nhìn về phía Thượng Quan Nhu rồi đưa mắt sang Thượng Quan Hoàng, lên tiếng: "Hoàng Chủ, ông đã tìm được một người thừa kế vô cùng ưu tú cho Hoàng tộc của mình rồi đấy. Sau hôm nay, Hoàng tộc Thượng Quan sẽ còn huy hoàng đến trăm năm nữa".  

Người có địa vị như Lý Trọng mà vẫn nói ra những lời như vậy, đây chính là sự đánh giá vô cùng cao cho Thượng Quan Nhu.  

Thượng Quan Hoàng sảng khoái cười, hài lòng nhìn Thượng Quan Nhu rồi đáp: "Chỉ là không biết con bé chịu ở Hoàng tộc bao lâu".  

Thượng Quan Nhu vừa bước qua tuổi ba mươi mà đã là cao thủ Thần Cảnh trung kỳ. Với thiên phú xuất chúng ấy, chắc chắn cô ta sẽ đột phá vào Siêu Phàm Cảnh trước năm bốn mươi tuổi.  

Một khi đột phá đến cảnh giới ấy, có lẽ Thượng Quan Nhu sẽ không tiếp tục ở lại Hoàng tộc nữa.  

Thượng Quan Hoàng đưa mắt về phía Dương Thanh, chợt nghĩ rằng nếu Thượng Quan Nhu có thể luôn đi theo anh thì có phải tương lai của Hoàng tộc sẽ xán lạn hơn không?  

"Cậu Thanh, tôi có một yêu cầu hơi quá phận. Mong cậu hãy nhận Thượng Quan Nhu làm đồ đệ".  

Lão ta đột nhiên nói, ánh mắt đầy chờ mong.  

Lý Trọng giật mình. Bản thân Thượng Quan Nhu đã đủ xuất sắc rồi, nếu còn được Dương Thanh nhận làm đồ đệ thì chẳng phải sau này sẽ càng mạnh hơn sao?  

Nét mặt của Dương Thanh vẫn bình tĩnh, hờ hững liếc mắt nhìn Thượng Quan Hoàng rồi đáp: "Thượng Quan Nhu rất thích hợp để trở thành Hoàng Chủ".  

Tuy không nói thẳng ra nhưng ý trong câu đã rõ.  

Thượng Quan Hoàng cảm thấy thất vọng nhưng vẫn cảm kích nói: "Cảm ơn cậu Thanh!"  

Một bên khác, cuộc chiến giữa Thượng Quan Tử Khiêm và cao thủ nhà họ Đậu đã đến hồi kết thúc.  

Dù thực lực mạnh đến đâu, cuộc chiến kéo dài càng lâu thì thể lực sẽ tiêu hao càng lớn.  

"Thượng Quan Tử Khiêm, trận chiến này nên kết thúc rồi!"  

Ánh mắt của cao thủ của nhà họ Đậu trầm xuống, giọng lạnh ngắt.  

Thượng Quan Tử Khiêm lau vết máu ở khóe miệng, đằng đằng sát khí nhìn người kia: "Đúng là nên kết thúc rồi!"  

Dứt lời, khí thế võ đạo của ông ta đột nhiên tăng đến mức độ cao nhất.  

Lúc này chính là trạng thái mạnh nhất của Thượng Quan Tử Khiêm.  

Ông ta không còn cách nào khác, đành phải dốc hết sức để có thể đánh bại cao thủ nhà họ Đậu.  

"Hoàng phủ náo nhiệt ghê nhỉ!"  

Đang lúc hai người sắp bùng nổ đòn tấn công mạnh nhất thì chợt có một giọng nói mang theo ý cười vang lên.  

Mọi ánh nhìn tức thì đồng loạt hướng về lối ra vào của Hoàng phủ, nơi đó có mười mấy người đang lần lượt đi vào.  

Điều làm bọn họ ngạc nhiên là trong đoàn người này lại có tám cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, mười mấy người dưới Thần Cảnh đỉnh phong và trên Thần Cảnh sơ kỳ.  

Thực lực của đội ngũ này mạnh hơn nhà họ Đậu rất nhiều.  

Ở nhà họ Đậu chỉ có mỗi mình Đậu Hầu là đã đột phá vào bán bộ Siêu Phàm Cảnh, sau đó là năm cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, còn lại đều ở dưới cảnh giới này.  

Đôi mắt Thượng Quan Tử Khiêm lập lòe ánh sáng. Thật ra, sở dĩ ông ta dẫn người ngăn cản ở lối ra vào của Hoàng phủ là để kéo dài thời gian, tối thiểu phải cầm cự được đến lúc người của nhà họ Đậu và nhà họ Thái cùng chạm mặt nhau.  

Cuối cùng cũng chờ được đến giây phút này.  

Trong Hoàng thành Thượng Quan, nhà họ Lý thì đã giải quyết xong, còn lại nhà họ Đậu và nhà họ Thái. Chỉ cần xử lý luôn cả hai gia tộc này thì mối nguy cơ của Hoàng tộc sẽ hoàn toàn biến mất.  

Đậu Hầu nhìn đoàn người kia, nét mặt sa sầm thấy rõ, nhìn chằm chằm lão già cầm đầu, trầm giọng nói: "Chủ gia tộc họ Thái, ông tính nhúng tay vào ân oán giữa Hoàng tộc và nhà họ Đậu tôi à?"  

"Ha ha!"  

Chủ gia tộc họ Thái, Thái Hiền, thản nhiên cười: "Chủ gia tộc họ Đậu nói thế cũng hơi buồn cười đấy, nhà họ Đậu với Hoàng tộc thì có ân oán gì?"  

"Hơn nữa, nhà họ Thái tôi đến Hoàng phủ thì có dính dáng gì với chủ gia tộc họ Đậu?"  

"Chẳng lẽ vì gia tộc ông tới Hoàng phủ nên những người khác không thể tới nữa?"  

Tám cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong sau lưng Thái Hiền mắt lom lom nhìn Đậu Hầu.  

Chỉ cần Thái Hiền ra lệnh, họ sẽ lập tức giết Đậu Hầu.  

Một khi lão ta chết thì nhà họ Đậu sẽ không còn sức uy hiếp nào nữa.  

Sắc mặt Đậu Hầu hết sức âm trầm. Hôm nay lão ta dẫn người tới Hoàng phủ, không nghĩ rằng nhà họ Thái cũng dám thò chân vào, đã thế còn trong thời khắc quan trọng thế này.  

Trước giờ Đậu Hầu đều không xem nhà họ Thái như một đối thủ đáng gờm, thậm chí họ còn không đủ tư cách để đứng cùng một hàng với nhà họ Lý và nhà họ Đậu.  

Thế mà giờ đây, gia tộc mà lão ta khinh thường ấy lại xuất hiện tám cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.  

Chính xác hơn phải là chín người, Thái Hiền cũng có thực lực đấy.  

Tuy nhiên, có thể khẳng định là một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong như Thái Hiền mạnh hơn so với những người có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong thông thường.  

Một khi hai bên khai chiến, bất kể bên nào thắng lợi thì sức mạnh cũng sụt giảm nghiêm trọng.  

Bởi vậy mới nói, không đến lúc bất đắc dĩ, không ai muốn liều mạng với nhau cả.  

"Chủ gia tộc họ Thái nói quá lời, nếu nhà họ Thái muốn tới Hoàng tộc thì chúng tôi cũng không có lý do gì để cản trở".  

Đậu Hầu đột nhiên sảng khoái cười to, nói với Thái Hiền: "Có một số việc có thể thương lượng với nhau mà".  

"Ha ha!"  

Thái Hiền cũng cười phá lên: "Vậy thì chúng ta bắt đầu chứ?"  

"Được thôi!"  

Đậu Hầu vui vẻ đồng ý, nhìn các cao thủ của nhà họ Đậu, ra lệnh: "Tất cả đứng chờ tại chỗ!"  

Đậu Hầu và Thái Hiền đi sang một bên.  

Sau khi chắc chắn không có người thứ ba nghe thấy, Đậu Hầu mới lạnh lùng nói: "Chủ gia tộc họ Thái, ông dẫn người tới đây cũng vì cuộc chiến tranh quyền Hoàng tộc chứ gì?"  

Đương nhiên Thái Hiền sẽ không phủ nhận, cười lạnh: "Không sai, hôm nay chúng tôi tới đây là để nắm Hoàng tộc trong tay".  

"Không lừa ông làm gì, nhà họ Phạm ở Hoàng thành Diệp đã kết thông gia với nhà họ Thái tôi rồi, hai bên đang trông chừng lẫn nhau".

"Vì có nhà họ Phạm giúp đỡ nên tôi mới dẫn dắt cao thủ trong gia tộc tới đây".

"Tôi sẽ không yêu cầu chủ gia tộc họ Đậu rút quân đâu. Hai gia tộc chúng ta hợp tác, tiêu diệt Hoàng tộc rồi cùng nhau nắm quyền Hoàng thành, nhà họ Đậu ở phía Bắc, nhà họ Thái ở phía Nam".

"Sau này, nhà họ Thái sẽ quản lý phía Nam Hoàng thành, còn nhà họ Đậu sẽ quản lý phía Bắc Hoàng thành. Thấy sao?"

Nếu không thể khai chiến thì chỉ đành chia đôi Hoàng thành với nhà họ Đậu.

Nét mặt của Đậu Hầu không tốt lắm. Với sức mạnh của nhà họ Đậu thì nắm giữ toàn bộ Hoàng thành là không thành vấn đề, ai ngờ giữa đường nhà họ Thái lại nhảy ra.

"Chủ gia tộc họ Thái, hình như ông hơi tham rồi đấy?"

Giọng của Đậu Hầu dần lạnh đi, đôi mắt khi nhìn Thái Hiền mập mờ sát khí.

Lão ta là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh, trong khi đó Thái Hiền chỉ có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, không khó để giết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui