Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần

Ngay sau khi Ngải Lâm hét lớn một tiếng, Dương Thanh đang tu luyện Đại Đạo Thiên Diễn Kinh ở mật thất nháy mắt mở hai mắt ra.   

“Cậu Thanh, bên ngoài có hai người tự xưng là bạn của cậu...”  

Thượng Quan Hoàng cũng mới vừa đến cửa mật thất, chỉ là lão ta còn chưa dứt lời, Dương Thanh đã biến mất.  

Cảm nhận được sát khí mạnh mẽ tràn ngập quanh cơ thể Dương Thanh, Thượng Quan Hoàng lộ vẻ sợ hãi.  

Hoàng phủ rất lớn, chờ khi lính canh phòng ở cửa tới nói cho lão ta biết chuyện gì đã xảy ra, tất cả đều trễ rồi.  

“Nhu Nhu, hình như cậu Thanh tức giận rồi, làm sao đây?”  

Thượng Quan Hoàng nhìn về Thượng Quan Nhu ở bên cạnh, trong lòng thấp thỏm không yên.  

Thượng Quan Nhu khẽ lắc đầu, khuôn mặt lộ vẻ nghiêm trọng: “Hai cô gái bên ngoài nhất định là người vô cùng quan trọng bên cạnh cậu Thanh”.  

Đúng lúc này, một tên lính canh phòng hốt hoảng chạy tới, vội vàng nói: “Hoàng Chủ, có hai cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh đang truy đuổi hai cô gái kia, ngay vừa rồi hai kẻ đó đã đưa một cô gái đi”.  

“Cái gì?”  

Thượng Quan Hoàng lập tức thay đổi sắc mặt, tức giận nói: “Sao các người không ngăn cản?”  

Sau khi nói ra những lời này, lão ta mới ý thức được lời nói của mình có vấn đề thế nào. Đối phương là hai cao thủ bán bộ Thần Cảnh, chỉ bằng lực lượng canh phòng của Hoàng thành thì sao có thể ngăn được?  

Tên lính gác mặt đầy vẻ kinh hoàng sợ hãi, không biết phải nói gì.  

Vẫn là Thượng Quan Nhu lên tiếng: “Lui xuống trước đi!”  

Chờ sau khi lính canh phòng rời đi, Thượng Quan Nhu trịnh trọng nói: “Chẳng trách cậu Thanh lại tức giận như vậy, xem ra có người mang bạn của cậu ấy đi rồi”.  

“Nhưng rốt cuộc đối phương là ai, lại phái hai cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh đi bắt một cô gái, hơn nữa cô gái này còn có quan hệ với cậu Thanh”.  

Lúc này Thượng Quan Hoàng mới vội ra lệnh: “Thông báo phong tỏa Hoàng thành, nhất định phải tìm ra hai người kia”.  

Dứt lời, lão ta nhìn về phía Thượng Quan Nhu, nói: “Nhu Nhu, dẫu sao bạn của cậu Thanh cũng bị người ta đưa đi từ Hoàng tộc chúng ta, ông sợ chuyện này sẽ khiến cậu Thanh giận cá chém thớt lên Hoàng tộc”.  

Thượng Quan Nhu lắc đầu: “Ông nội yên tâm đi, cậu Thanh không phải người như vậy, chuyện cần làm gấp bây giờ là nghĩ cách tìm ra hai cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh kia”.  

“Được!”  

Khi hai ông cháu còn đang suy đoán hai cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh kia là ai, Dương Thanh đã xuất hiện ở cửa Hoàng phủ.  

“Chị Lâm!”  

Thấy Ngải Lâm sắc mặt vô cùng tiều tụy, Dương Thanh nhất thời tức giận đến phát điên.  

Trong ấn tượng của anh, Ngải Lâm là một người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng, mà bây giờ sắc mặt tiều tụy, quần áo trên người cũng có thể thấy rõ là đã mặc rất lâu rồi chưa thay.  

Chắc chắn cô ấy đã gặp phải phiền phức rất lớn nên mới trở thành dáng vẻ này.  

“Dương Thanh!”  

Thấy Dương Thanh, Ngải Lâm lập tức nước mắt rơi như mưa, khóc nói: “Mau, cậu mau đi cứu Tiểu Uyển, Tiểu Uyển bị người ta đưa đi rồi”.  

“Được!”  

Dương Thanh không kịp hỏi han chuyện cũ, cơ thể thoắt cái đã biến mất, sau đó âm thanh như sấm vang vọng khắp Hoàng phủ: “Phiền Hoàng Chủ chăm sóc bạn thân của tôi!”  

Chờ khi mọi người lấy lại tinh thần, Dương Thanh đã sớm rời đi.  

Cùng lúc đó, trong một khách sạn cao cấp nào đó ở trong Hoàng thành, hai người đàn ông mặc trang phục truyền thống mang một cô gái trẻ tuổi đi thẳng lên phòng Chí Tôn.  

Phòng Chí Tôn là phòng cao cấp nhất trong khách sạn cao cấp nhất ở Hoàng thành Thượng Quan.  

Bốn phía phòng khách đều ghép bằng từng mảnh thủy tinh hình cung, có thể nhìn thấy vẻ đẹp muốn màu muôn vẻ của Hoàng thành.   

Lúc này, một thanh niên đang ngồi trên ghế bập bênh bên cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua kính thủy tinh, rải lên trên người anh ta, anh ta nhắm mắt lại, mặt đầy thích thú.  

“Điện hạ, dẫn người tới rồi!”  

Hai người đàn ông mặc trang phục truyền thống mang Phùng Tiểu Uyển đang hôn mê tới.  

“Hử?”  

Nghe lời người đàn ông mặc trang phục truyền thống, thanh niên kia mới mở mắt ra, thốt ra một tiếng đầy nghi ngờ, ánh mắt dừng trên người Phùng Tiểu Uyển, sau đó hơi cau mày.  

“Tôi bảo các người tìm đan dược, các người lại mang một cô gái về cho tôi làm gì?”  

Người đàn ông trẻ tuổi lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ còn không rõ bổn vương không gần nữ sắc sao?”  

Hai người đàn ông mặc trang phục truyền thống không nhịn được run lên, người cầm đầu lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó vội vàng nói: “Điện hạ, cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi mang cô gái này về là bởi vì cô ta có thể luyện chế được đan dược”.  

Sắc mặt người đàn ông trẻ tuổi càng thêm âm trầm: “Vũ Đào, có phải ông cho rằng bổn vương là kẻ ngu si đần độn đúng không?”  

Lúc này, luồng khí thế võ đạo Thần Cảnh hậu kỳ tản ra quanh người đàn ông trẻ tuổi.  

Anh ta chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng thực lực đã đạt tới cảnh giới Thần Cảnh hậu kỳ, thiên phú võ đạo như vậy, dõi mắt khắp Chiêu Châu cũng là tồn tại hàng đầu.  

Nhưng lúc này, hai người đàn ông mặc trang phục truyền thống có thực lực vượt xa anh ta lại sợ hãi bất an, vội vàng quỳ gối xuống đất.  

“Điện hạ, trước đó người bán ra mười viên đan dược duy nhất chính là cô gái này, chúng tôi vất vả lắm mới tìm được cô ta, vốn định tìm thêm đan dược trên người cô ta, nhưng kết quả lại không tìm được. Cô ta nói tất cả đan dược đều do cô ta tự luyện chế, cho nên chúng tôi mới mang cô ta đến đây trước, cho dù cô ta có thể luyện chế được đan dược hay không thì ít nhất cũng có thể tìm được tung tích của đan dược”.  

Hai người đàn ông mặc trang phục truyền thống vội vàng giải thích.  

Thật ra khi Phùng Tiểu Uyển nói số đan dược kia đều là tự cô ta luyện chế, bọn họ đã tin rồi.  

Thậm chí bọn họ đánh ngất Phùng Tiểu Uyển ngay trước mặt mọi người, ra vẻ không tin cũng chỉ vì lo lắng chuyện Phùng Tiểu Uyển có thể luyện chế đan dược bị bại lộ.  

Nhưng trước mặt thanh niên này, bọn họ lại không dám nói như vậy.  

Nghe bọn họ giải thích, sắc mặt người thanh niên hơi dịu đi, sau đó nói: “Đánh thức cô ta đi, xem rốt cuộc cô ta lấy được những viên đan dược đó ở đâu”.  

“Dạ!”  

Thoáng cái Phùng Tiểu Uyển đã tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên ghế.  

“Đây là đâu?”  

Phùng Tiểu Uyển nhất thời còn chưa tỉnh táo lại, mặt đầy sợ hãi hỏi.  

Chẳng mấy chốc ký ức đã dần dần hiện lên trong đầu cô ta, lúc này cô ta mới nhớ ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.  

Cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh tên Vũ Đào kia bỗng bước từng bước tới gần Phùng Tiểu Uyển, vừa đi vừa nói: “Rốt cuộc cô lấy được số đan dược đã bán ra kia ở đâu? Mau nói đi, nếu không tôi sẽ lột sạch cô, rồi ném xuống từ đây!”  

Vẻ mặt Vũ Đào vô cùng hung hăng, Phùng Tiểu Uyển suýt chút nữa bị dọa sợ phát khóc. Từ nhỏ cô ta đã lớn lên trong thôn cùng ông nội, sau này được Dương Thanh đưa tới Yến Đô, mới dần dần tiếp xúc với một số người ngoài.  

Cô ta nào đã từng chứng kiến tình cảnh thế này, nên không ngừng lui về phía sau, lui đến kính thủy tinh hình vòng cung. Cô ta hét lên một tiếng, nhìn xuống dưới mới ý thức được nơi mình đang ở cao đến thế nào.

Nếu thật sự bị ném xuống, nhất định sẽ tan xương nát thịt.

“Số đan dược kia đều do tôi tự luyện chế, tôi nói đều là sự thật!”

“Nếu các người không tin, có thể chuẩn bị một ít dược liệu cho tôi, bây giờ tôi sẽ luyện chế cho các người”.

Phùng Tiểu Uyển sợ đến sắp khóc, vội vàng cầu xin.

“Hừ! Còn dám mạnh miệng!”

Vũ Đào giận dữ quát một tiếng, đưa tay bóp cổ Phùng Tiểu Uyển, làm ra vẻ như muốn ném cô ta ra ngoài từ cửa sổ.

“Chờ một chút!”

Lúc này, người thanh niên vẫn luôn ngồi trên ghế bập bênh bỗng nhiên lên tiếng, lạnh mặt nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Cô nói, số đan dược kia đều do cô luyện chế?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui