Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Dương Thanh có thể phát hiện ra được người đàn ông trung niên ở cửa đã nhận ra mình, nhưng sau khi kiểm tra thư mời thì lại không cho anh vào.   

Điều này khiến anh cảm thấy có âm mưu, quả nhiên người đàn ông trung niên lập tức nói: "Bởi vì thư mời của cậu là giả!"  

Khi người đàn ông trung niên từ chối không cho Dương Thanh vào, anh đã đoán được khả năng này nhưng không ngờ lại đúng như anh nghĩ.  

Lúc này cách thời gian khai tiệc mừng thọ của Diệp Lâm chỉ còn đúng năm phút, những người nên đến đều đã đến, Dương Thanh coi như là nhóm người cuối cùng.   

Nhưng việc xảy ra ở cửa khách sạn quốc tế Yến Đô vẫn khiến rất nhiều người chú ý.   

Sắc mặt Dương Thanh đanh lại, híp mắt nhìn người đàn ông trung niên nói:  "Ông nghĩ tôi cần một tấm thiệp mời giả để đến tham dự tiệc mừng thọ của Hoàng tộc họ Diệp sao?"  

"Chẳng lẽ không cần sao?", người đàn ông trung niên hỏi ngược lại.  

Dương Thanh bỗng phì cười sau đó sải bước đi về phía trước, cùng lúc đó một luồng khí thế võ thuật khủng bố tản mát ra từ trên người anh.   

Cùng lúc đó hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh sau lưng Dương Thanh cũng đồng thời bùng nổ khí thế võ thuật.   

Ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh cùng lúc phóng thích uy thế võ thuật, lập tức cả Yến Đô đều bị bao trùm trong luồng khí thế này, mà trên bầu trời chỗ khách sạn quốc tế Yến Đô mây đen cuồn cuộn, sấm chớp rền vang.   

Cao thủ Siêu Phàm Cảnh chỉ nóng giận đã có thể dẫn đến hiện tượng kỳ lạ, vô số người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.   

"Dương Thanh tôi muốn đến, ai dám ngăn cản?"  

Dương Thanh gầm lên một tiếng, tiếng gầm như sấm sét cuồn cuộn truyền đến bên trong phòng tiệc, nổ vang bên tai mỗi người.   

Lúc này đám cao thủ vốn đang bao vây nhóm ba người Dương Thanh kia chỉ cảm thấy cả người run rẩy, thậm chí không còn ý nghĩ cản đường Dương Thanh nữa, lập tức đứng tránh ra một bên.   

Không phải bọn họ không muốn ngăn cản mà vì khí thế của hai của hai vị bên cạnh Dương Thanh quá khủng bố, hoàn toàn không phải là người mà cao thủ Thần Cảnh có thể cản trở nổi.   

"Dương Thanh!"  

Trong sảnh tiệc, khi mọi người nhìn thấy Dương Thanh đều lộ ra vẻ kinh ngạc, nhất là đám người của Hoàng tộc họ Diệp, ai cũng nhìn chằm chằm nhìn Dương Thanh như nhìn kẻ thù.   

Diệp Hoàng bước tới, khí thế võ thuật Siêu Phàm Nhất Cảnh trong nháy mắt bộc phát, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Thanh nói: "Dương Thanh, đây là tiệc mừng thọ trăm tuổi của bố tôi, không ai mời cậu tới mà cậu tự động tới là có ý gì?"  

Lúc này Diệp Lâm không có ở đây, dường như đang đợi đến giờ lành cuối cùng. Các cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp, đứng đầu là Diệp Hoàng đều cảnh giác nhìn chằm chằm Dương Thanh.    

Không chỉ có  người của Hoàng tộc họ Diệp, mà tất cả người quen của Dương Thanh như người của Hoàng tộc họ Đoàn, Hoàng tộc Thượng Quan và Hoàng tộc họ Long đều đã đến cả.   

Bàn đầu tiên ở phía trên cùng đều là dòng chính của Hoàng tộc họ Diệp, ba cái bàn phía sau là người của Hoàng tộc họ Đoàn, Hoàng tộc Thượng Quan và Hoàng tộc họ Long.    

Mà phía sau mỗi Hoàng tộc là người của các gia tộc hàng đầu trong Hoàng thành của bọn họ.   

Lúc này sảnh tiệc khổng lồ đã chật ních người, ngoài người của bốn Hoàng thành lớn ra, còn có rất nhiều thế lực hàng đầu của các nơi ở Chiêu Châu.   

Không phải tất cả mọi người trong sảnh tiệc đều biết Dương Thanh, thậm chí vẫn còn rất nhiều người chưa từng nghe đến tên Dương Thanh.   

Lúc này, một người trẻ tuổi như vậy lại đột nhiên xuất hiện trong bữa tiệc mừng thọ của Hoàng tộc họ Diệp, có thể tưởng tượng được sự kinh ngạc của mọi người.    

Dương Thanh hờ hững nhìn Diệp Hoàng, cười chế giễu nói: "Ở Yến Đô, không có chỗ nào mà tôi không tới được, Diệp Hoàng đây là không chào đón tôi sao?"  

Diệp Hoàng chỉ là thực lực Siêu Phàm Nhất Cảnh đừng nói là Dương Thanh, thậm chí lão ta còn không phải là đối thủ của Tống Hữu nữa là.   

Tống Tả và Tống Hữu đều hờ hững nhìn chằm chằm Diệp Hoàng, dường như chỉ cần Dương Thanh ra lệnh, bọn họ sẽ lập tức ra tay giết Diệp Hoàng trong tích tắc.   

Đương nhiên Diệp Hoàng cũng cảm nhận được sát khí mạnh mẽ từ trên người Tống Tả và Tống Hữu, trong lòng hơi kinh ngạc, theo hiểu biết của lão đối với Dương Thanh, Dương Thanh chỉ có một mình nhưng bây giờ tại sao lại xuất hiện Tống Tả và Tống Hữu nữa chứ?  

Xem ra chuyện của Hoàng tộc họ Diệp sẽ không thể kết thúc dễ dàng như vậy.  

Đúng lúc này, Long Tấn đang ngồi ở chỗ Hoàng tộc họ Long đứng lên cười nói: "Diệp Hoàng, cậu Thanh vốn là người Yến Đô, cũng là thiên tài võ thuật của Chiêu Châu, cậu ấy có thể đến tham dự tiệc mừng thọ trăm tuổi của tiền bối Diệp Lâm cũng đâu có gì không ổn, đúng chứ?"  

Thượng Quan Hoàng cũng tiếp lời: "Không sai, cậu Thanh có thể đến tham dự tiệc mừng thọ của tiền bối Diệp Lâm vốn dĩ là chuyện vui, tôi nghĩ dù là tiền bối Diệp Lâm cũng sẽ không nói gì đúng không?"  

Bốn Hoàng tộc lớn ngoài bản thân Hoàng tộc họ Diệp ra, Hoàng tộc Thượng Quan và họ Long đều đã nói đỡ cho Dương Thanh. Lúc này chỉ còn lại Hoàng tộc họ Đoàn là không bày tỏ thái độ gì.   

Việc này khiến những người không biết Dương Thanh đều kinh ngạc tột độ. Bọn họ thực sự không hiểu nổi, tại sao một người đàn ông thoạt nhìn chưa tới ba mươi tuổi lại gây ra  mâu thuẫn cùng cực giữa bốn Hoàng tộc như vậy?   

Ngoài ra còn rất nhiều người vô thức nhìn về chỗ Hoàng tộc họ Đoàn, rõ ràng muốn nhìn xem rốt cuộc Hoàng tộc duy nhất vẫn không tỏ thái độ này sẽ phản ứng ra sao?   

Đương nhiên Đoàn Hoàng cũng nhận ra được điều này, lão ta nhìn Diệp Hoàng cười nói: "Chắc hẳn cậu Thanh cũng vì ngưỡng mộ tiền bối Diệp Lâm nên muốn đến thăm hỏi, hôm nay là ngày vui, Diệp Hoàng vẫn là để cậu Thanh ngồi vào bàn thôi!"  

Đoàn Hoàng quả nhiên là con cáo già, lão ta đã chỉ ra rằng Dương Thanh đến đây là để tỏ lòng kính trọng Diệp Lâm, sau đó bảo Diệp Hoàng mời Dương Thanh ngồi vào chỗ, đúng là không đắc tội bên nào.   

Nhưng cũng không được lòng bên nào cả.   

Dương Thanh híp mắt nhìn Đoàn Hoàng cười mỉa mai: "Tôi chưa bao giờ nghĩ mình đến đây là vì ngưỡng mộ Diệp Lâm".  

Anh nói xong cũng mặc kệ Diệp Hoàng có đồng ý hay không, đi thẳng về phía trước ngồi vào vị trí trên cùng - cũng chính là chỗ ngồi của Hoàng tộc họ Diệp.  

Không chỉ như vậy, Dương Thanh còn ngồi ngay vị trí chủ tọa vốn thuộc về Diệp Lâm, việc này khiến vô số người ngạc nhiên đến ngây người.   

Sau khi Đoàn Hoàng bị Dương Thanh lạnh lùng đáp lại một câu, vẻ mặt lúng túng, trong lòng thoáng không yên.  

Nghĩ tới ân oán của Dương Thanh và Hoàng tộc họ Diệp, lúc này Đoàn Hoàng mới nhận ra lời nói lúc nãy của mình khiến Dương Thanh chán ghét cỡ nào.   

"Dương Thanh!"  

Diệp Hoàng thấy Dương Thanh ngồi ngay vị trí của Diệp Lâm, lập tức nổi trận lôi đình, giận không nhịn nổi.   

Nhưng dường như Dương Thanh không để ý tới cơn giận của Diệp Hoàng, mà nói với Tống Tả và Tống Hữu: "Hai vị cũng ngồi đi!"  

Đương nhiên Tống Tả và Tống Hữu sẽ không chống lại mệnh lệnh của Dương Thanh, mỗi người duỗi một cánh tay ra túm lấy hai nhân vật bề trên của Hoàng tộc họ Diệp đang ngồi bên trái và bên phải của Dương Thanh, sau đó dùng sức kéo hai người dạt sang một bên.  

Người được sắp xếp bên cạnh Diệp Lâm là nhân vật có địa vị và thân phân cực kỳ cao trong Hoàng tộc họ Diệp, thậm chí có thể nói địa vị của bọn họ còn cao hơn cả Diệp Hoàng.  

Nhưng bây giờ bọn họ giống hệt con gà bị Tống Tả và Tống Hữu xách lên ném sang một bên.   

""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui