Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần

Không chỉ Lý Giang Hùng không rõ xảy ra chuyện gì mà những người khác cũng vậy, chỉ thấy chỗ cách đầu Lý Giang Hùng chừng một mét, đột nhiên bùng lên một ngọn lửa chói mắt, kèm theo một tiếng nổ dữ dội.  

Nhưng những người ở đây đều rõ ràng, đây là có người muốn giết Lý Giang Hùng, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đã được người ta cứu.   

Những người biết thực lực của Dương Thanh lúc này cũng chỉ đoán già đoán non, kinh ngạc nhìn Dương Thanh.  

Vẻ mặt Dương Thanh hờ hững giống như hết thảy mọi thứ đều không liên quan đến anh, bưng ly trà sứ trắng lên khẽ nhấp một ngụm, sau đó bỏ xuống nhàn nhạt nói: "Nếu Hoàng tộc họ Diệp muốn chơi vậy Dương Thanh tôi sẽ tiếp tới cùng. Chỉ mong các vị có thể tuân thủ quy tắc trò chơi, nếu không..."  

Nói tới đây Dương Thanh bỗng dừng lại, cuối cùng ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn về phía Diệp Lâm đang sa sầm mặt lạnh giọng nói: "Nếu không người của Hoàng tộc họ Diệp sẽ chết rất nhiều".  

Sau khi anh nói xong, tất cả mọi người đều sững sờ, vẻ mặt khó tin nhìn Dương Thanh. Trong tiệc mừng thọ do Hoàng tộc họ Diệp tổ chức lại dám công khai uy hiếp người của Hoàng tộc họ Diệp?   

Rõ ràng lời này của Dương Thanh là nói cho Diệp Lâm nghe.   

Vừa nãy mọi người còn nghi ngờ Diệp Lâm muốn giết Lý Giang Hùng, sau đó có người ra tay cản lại công kích của Diệp Lâm, bây giờ xem ra, người cứu Lý Giang Hùng dường như chính là Dương Thanh.   

Nhưng Diệp Lâm là cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà Dương Thanh còn trẻ như vậy thoạt nhìn chưa đến ba mươi, chẳng lẽ trên đời này đúng là có cao thủ Siêu Phàm Cảnh trẻ như vậy sao?   

Mà sự uy hiếp của Dương Thanh đối với Hoàng tộc họ Diệp chẳng qua chỉ vì muốn bảo đảm sự an toàn cho người bên anh.   

Bằng không, cao thủ Siêu Phàm Cảnh ra tay, những đối thủ có thực lực dưới Siêu Phàm Cảnh sẽ bị giết trong nháy mắt.   

Sắc mặt Diệp Lâm cực kỳ âm trầm. Lão ta rõ như lòng bàn tay những đồn đoán liên quan đến Dương Thanh từ lâu rồi. Vốn lão ta nghĩ dù thiên phú võ thuật của Dương Thanh có xuất chúng hơn nữa cùng lắm chỉ là cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh mà thôi, nhưng lúc nãy Dương Thanh đã cản được công kích của lão ta. Điều này chứng tỏ Dương Thanh có thực lực sánh ngang với Siêu Phàm Ngũ Cảnh.   

Diệp Lâm lúc này cảm thấy kinh ngạc tột độ. Bởi vì lão ta sống tới trăm tuổi mới có được cảnh giới võ thuật hiện giờ nhưng Dương Thanh lại quá trẻ, thậm chí còn trẻ hơn cháu của lão ta rất nhiều.   

Còn sắc mặt của những người Hoàng tộc họ Diệp kia lại càng khó coi hơn. Cao thủ Siêu Phàm Cảnh, Hoàng Chủ đời trước sống đến trăm tuổi - cũng chính là sự kiêu ngạo của Hoàng tộc họ Diệp bọn họ, ấy thế mà lại bị người khác uy hiếp.   

"Cảm ơn cậu Thanh đã cứu mạng!"  

Lý Giang Hùng hít sâu một hơi, vẻ mặt biết ơn nhìn Dương Thanh.   

Vừa nãy lão ta nghĩ mình sắp chết rồi.    

Mà lời này của lão ta cũng đã chứng thực suy đoán của mọi người. Lúc nãy thật sự Diệp Lâm đã ra tay, sau đó bị Dương Thanh cản lại nên đã cứu được Lý Giang Hùng.  

Dương Thanh hờ hững nhìn Lý Giang Hùng nói: "Cảm ơn thì không cần đâu, đợi lát nữa giết thêm mấy cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp là được".  

Mọi người đều sững sờ, Dương Thanh lại bảo Lý Giang Hùng giết thêm mấy người của Hoàng tộc họ Diệp trước mặt bọn họ. Ngông cuồng cỡ nào mới dám nói ra những lời như vậy chứ?   

Lý Giang Hùng cũng thoáng ngẩn người, sau đó mới bình tĩnh lại, trong mắt lóe lên vẻ hung ác, ánh mắt ngập tràn sát khí liếc nhìn về phía Hoàng tộc họ Diệp, híp mắt nói: "Người của Hoàng tộc họ Diệp không ra tay thì thôi, nếu ra tay tôi nhất định sẽ để cho bọn họ biết hậu quả khi khiêu khích cậu Thanh".  

Lúc này sự tự tin của Lý Giang Hùng đã tăng vọt. Lão ta vốn đã là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh, mà lúc nãy Dương Thanh đã khiến mọi người khiếp sợ, trước đó Hoàng tộc họ Diệp cũng đã nói, cao thủ Siêu Phàm Cảnh không được phép ra tay với cao thủ có thực lực dưới Siêu Phàm Cảnh.  

Như vậy nói cách khác, bên dưới thực lực Siêu Phàm Cảnh, thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh là vô địch.    

Lý Giang Hùng vốn là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh, thực lực rất gần với Siêu Phàm Nhất Cảnh, dù là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh bình thường cũng chưa chắc là đối thủ của lão ta.  

"Được! Rất tốt!"  

Diệp Lâm giận dữ, hai mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Dương Thanh, nheo mắt nói: "Nếu cậu muốn chết tôi sẽ cho cậu toại nguyện!"  

Lão ta vung tay lên, lạnh giọng nói: "Hễ cao thủ nào tham gia cuộc chiến tranh giành Đế Thôn thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị giết!"  

Lão ta vừa dứt lời, mấy cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp dồn dập bước lên, chỉ trong mấy chục giây bàn ghế ở chính giữa sảnh tiệc đã bị bỏ trống, để lại sàn đấu võ.    

Khách tứ phương ngồi xung quanh sàn đấu thuận tiện cho việc theo dõi trận chiến.  

"Cuộc chiến tranh giành Đế Thôn bây giờ chính thức bắt đầu!", một ông lão của Hoàng tộc họ Diệp trực tiếp chủ trì cuộc chiến này.   

Lão ta vừa dứt lời, một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong sải bước đi tới chính giữa sảnh tiệc, liếc mắt nhìn xung quanh, lạnh giọng nói: "Chu Cái, 54 tuổi, thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, muốn lĩnh giáo cao thủ Chiêu Châu!"  

Nếu đã quy định, cao thủ Thần Cảnh chỉ có thể đối đầu với cao thủ Thần Cảnh, Siêu Phàm Cảnh chỉ có thể đối đầu với cao thủ Siêu Phàm Cảnh, thì thực lực Thần Cảnh đỉnh phong được coi là nhóm cao thủ hàng đầu trong cảnh giới Thần Cảnh này rồi.   

"Diệp Kiến Hoa - Hoàng tộc họ Diệp!"  

Một ông lão đầu bạc bước ra từ chỗ của Hoàng tộc họ Diệp.   

Thấy cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp chưa gì đã bước ra nhanh như vậy, các thế lực có mặt ở đó, ai nấy đều sa sầm mặt.   

Hoàng tộc họ Diệp làm vậy là hoàn toàn không cho người của các thế lực khác cơ hội biểu hiện mà!  

"Cậu yên tâm, cao thủ Hoàng tộc họ Diệp tham chiến không tính thành tích dù cậu thua tôi, vẫn có tư cách chiến đấu tiếp", Diệp Kiến Hoa nói với Chu Cái.   

Chu Cái cười mỉa mai nói: "Đúng là nói hay hơn hát, giống như Dương Thanh đã nói, nếu Hoàng tộc họ Diệp thật sự không dự định nhúng tay vào cuộc chiến tranh giành Đế Thôn, thì không nên có cao thủ đứng ra ứng chiến".  

"Dù các người tham chiến không tính thành tích thì cũng làm lãng phí thời gian và tiêu hao thể lực của chúng tôi".  

"Có điều cũng chẳng sao, nếu Hoàng tộc họ Diệp đã không biết xấu hổ như vậy thì Chu Cái tôi cũng không sợ!"  

Không ai ngờ Chu Cái lại dám oán trách cao thủ Hoàng tộc họ Diệp trước mặt nhiều người như vậy.   

Cao thủ có mặt tại đây đều là cao thủ của một trăm thế lực đứng đầu Chiêu Châu, tuy e dè Hoàng tộc họ Diệp nhưng có trận doanh của ba Hoàng tộc lớn kia mà đứng đầu là Dương Thanh ở đây, nên có nhiều cao thủ của nhiều thế lực cũng không quá sợ cao thủ trong Hoàng tộc họ Diệp nữa.   

"Hừ!"  

Diệp Kiến Hoa hừ lạnh: "Nếu cậu thật sự có thực lực tranh giành Đế Thôn, dù có liên tục tiếp nhận khiêu chiến của tất cả cao thủ thì đã sao? Bắt đầu từ lúc cậu lo lắng cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp ra tay sẽ khiến cậu tiêu hao thể lực thì cậu đã thua rồi!"  

"Bớt nói nhảm đi, đỡ trước một đòn của tôi đã!"  

Chu Cái nổi giận gầm lên sau đó khẽ nhấc chân lên, xông về phía Diệp Kiến Hoa nhanh như chớp, khí thế võ thuật Thần Cảnh đỉnh phong nhanh chóng tụ lại trên bàn tay phải của lão ta.    

"Hừ!"  

Diệp Kiến Hoa cười lạnh, đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, chỉ giơ tay lên đánh ra một quyền.   

"Oành!"  

Một giây sau nắm đấm của Chu Cái đập mạnh vào lòng bàn tay của Diệp Kiến Hoa.   

Một luồng khí thế võ thuật khủng bố nổ tung từ chỗ hai nắm đấm giao nhau, càn quét xung quanh.   

Trên một số bàn ăn gần sàn đấu, cốc và đĩa bị lật bay ngay lập tức.  

Diệp Lâm đột nhiên vỗ bàn bát tiên một cái, một luồng kình khí khủng bố nổ tung, trấn áp cuộc chiến giữa sàn đấu.   

Luồng kình khí bộc phát dưới sự va chạm giữa Chu Cái và Diệp Kiến Hoa đã biến mất trong tích tắc.  

Mà điều khiến Chu Cái kinh ngạc tột độ là Diệp Kiến Hoa đứng yên tại chỗ nhận lấy đòn công kích mà ông ta đã dùng hết sức đánh ra thế nhưng Diệp Kiến Hoa vẫn không hề hấn gì.  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui