Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Diệp Hoàng lạnh lùng nhìn Dương Thanh, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Dương Thanh, lại là cậu! Hoàng tộc họ Diệp bằng lòng tha cho cậu một mạng, vì sao cậu không biết quý trọng cơ hội hiếm có như thế hả?”  

Dương Thanh hơi nhíu mày, cứ cảm thấy có gì đó không đúng, với thực lực Siêu Phàm Nhất Cảnh của Diệp Hoàng vẫn chưa có tư cách nói lời như thế đâu.  

Là vì có Diệp Lâm ở đây sao?  

“Tha cho tôi một mạng?”  

Dương Thanh cười nhạo: “Ông tưởng chỉ với chút vốn liếng đó của Hoàng tộc họ Diệp thì có thể làm gì được tôi sao?”  

Dứt lời, anh chậm rãi đứng lên.  

Tống Hữu cũng quay lại đứng sau anh cùng Tống Tả, nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm.  

Hai anh em họ một người có tu vi Siêu Phàm Nhị Cảnh, một người có tu vi Siêu Phàm Tam Cảnh, nhưng sau khi hai người liên thủ, có thể bộc phát ra thực lực có thể so với Siêu Phàm Tứ Cảnh.   

Trong biết bao nhiêu cao thủ ở đây, ngoài Dương Thanh, cũng chỉ có Diệp Lâm có thể khiến bọn họ cảm thấy áp lực.  

Lúc này, trong đôi mắt sâu thẳm của Diệp Lâm cũng lóe lên sát khí mãnh liệt.  

Hoàng tộc họ Diệp chuẩn bị lâu như vậy, đương nhiên là đến vì Đế Thôn, thật không ngờ rằng sức mạnh của Dương Thanh lại vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, thậm chí còn dẫn theo hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh, khiến bọn họ cảm thấy khó giải quyết.  

Nhưng nếu chỉ với ba người Dương Thanh, Hoàng tộc họ Diệp vẫn tự tin có thể xử lý bọn họ.  

“Bớt nói nhảm, chuyển sang nơi khác quyết chiến đi!”  

Dương Thanh nói xong thì sải bước đi trước.  

Cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong giao chiến trong sảnh yến hội này sẽ có cao thủ Siêu Phàm Cảnh đánh tan khí thế võ đạo bọn họ bộc phát ra lúc chiến đấu, nhưng cao thủ Siêu Phàm Cảnh ra tay, e rằng sẽ phá hủy cả tòa nhà trong nháy mắt.  

Sau khi Dương Thanh đưa Tống Tả và Tống Hữu đi, Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc Thượng Quan, còn có Hoàng tộc họ Đoàn cùng với người nhà họ Lý ở Hoàng thành Thượng Quan cũng đều đi theo.  

Sau đó, cao thủ của các thế lực được Hoàng tộc họ Diệp mời đến từ khắp nơi cũng rời khỏi sảnh yến hội, chẳng mấy chốc, trong sảnh tiệc rộng lớn chỉ còn lại Hoàng tộc họ Diệp và người trong mấy thế lực hàng đầu của Hoàng thành Diệp ở lại.  

Sắc mặt Diệp Hoàng cực kỳ u ám, lão ta nhìn về phía Diệp Lâm, áy náy nói: “Bố, xin lỗi, khiến bố thất vọng rồi!”  

Diệp Lâm hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Bây giờ không phải lúc nói những lời nhảm nhí này, cuộc chiến tranh giành Đế Thôn, Hoàng tộc họ Diệp chúng ta không thể ra tay trực tiếp, chỉ có thể mượn người ngoài, con đã sắp xếp xong hết chưa?”  

Diệp Hoàng gật đầu, tự tin nói: “Bố cứ yên tâm, con đã chuẩn bị đầy đủ từ lâu rồi, trừ khi Dương Thanh là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, nếu không, hôm nay cậu ta chết chắc!”  

“Tốt!”  

Diệp Lâm gật đầu, sau đó cất bước rời đi, người của Hoàng tộc họ Diệp cũng đều đi theo.  

Mọi người nhanh chóng đi tới một vùng đất trống, ngọn núi cao nhất Yến Đô, Yến Sơn.  

Nhưng có thể đi đến nơi này trong khoảng thời gian ngắn như thế ít nhất đều là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, còn cao thủ dưới Thần Cảnh đỉnh phong muốn đi đến đây phải cần một khoảng thời gian. Hơn nữa dù bọn họ có đến cũng không cần thiết. Một khi cao thủ Siêu Phàm Cảnh ra tay, những người dưới Thần Cảnh đỉnh phong đứng gần chiến trường quá e rằng đều sẽ bị tiêu diệt.  

Lúc này, Dương Thanh đang đứng trên một tảng đá lớn trên đỉnh Yến Sơn, nhìn về phía Hoàng tộc họ Diệp bằng nửa con mắt.  

Người của Hoàng tộc họ Diệp không thể không ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy Dương Thanh, lúc này trong lòng mỗi người đều vô cùng khó chịu.  

Nhưng thực lực của Dương Thanh rất mạnh, dù bọn họ có nhục nhã đi nữa, không cam lòng đi nữa cũng đành bất lực.  

Sắc mặt Diệp Hoàng cực kỳ u ám, lão ta nhìn chằm chằm Dương Thanh: “Dương Thanh, nếu bây giờ cậu đồng ý từ bỏ cuộc chiến tranh giành Đế Thôn, Hoàng tộc họ Diệp có thể cho cậu một con đường sống”.  

Đương nhiên Dương Thanh biết Hoàng tộc họ Diệp không chỉ chuẩn bị những thứ trước mắt, nhưng cũng sẽ không bị câu này của Diệp Hoàng dọa sợ.  

Anh cười khẩy: “Tôi cũng nói với các người một câu, nếu bây giờ các người từ bỏ việc khiến Đế Thôn xuất thế, cút khỏi Yến Đô, tôi có thể coi như không có chuyện gì diễn ra, thậm chí sẽ buông bỏ thù hận giữa tôi và Hoàng tộc họ Diệp”.  

Dương Thanh nói là từ bỏ việc khiến Đế Thôn xuất thế chứ không phải cuộc chiến tranh giành Đế Thôn, vì anh vẫn còn ôm một tia hi vọng đối với việc ngăn cản Đế Thôn xuất thế.  

“Ngông cuồng!”  

Diệp Hoàng lạnh lùng quát: “Chỉ mình cậu cũng dám nói khoác bảo người của Hoàng tộc họ Diệp tôi cút khỏi Yến Đô sao?”  

“Diệp Hoàng, đừng quên, nơi này là Yến Đô, chứ không phải Hoàng thành Diệp của ông. Ở Hoàng thành Diệp còn có người bảo vệ quy tắc che chở cho Hoàng tộc họ Diệp ông, nhưng ở đây, một khi thua rồi, Hoàng tộc họ Diệp ông sẽ bị tiêu diệt, tốt nhất ông nên nghĩ rõ ràng”.  

Long Tấn nhìn về phía Diệp Hoàng, giễu cợt nói.  

Thượng Quan Hoàng cũng cười nhạo: “Tôi có một dự cảm, sau hôm nay, e rằng bốn Hoàng tộc của Chiêu Châu chỉ còn lại ba thôi, chuyện này cũng là một tin tức tốt với chúng ta”.  

Bây giờ Đoàn Hoàng cũng đã trở mặt với Hoàng tộc họ Diệp, không còn sợ Hoàng tộc họ Diệp nữa, cười khẩy nói: “Diệp Hoàng cũng xem như một nhân tài, mình không phải đối thủ lại gọi bố mình ra, đã từng này tuổi rồi, cũng không sợ trở thành trò cười lúc rảnh rỗi của người đời, ha ha…”   

“Ha ha ha ha…”  

Mọi người đồng thanh cười to.  

Điều này khiến vẻ mặt Diệp Hoàng ngày càng dữ tợn hơn.  

“Các người cứ việc cười, vì sau hôm nay, các người muốn cười cũng không còn cơ hội nữa rồi”, Diệp Hoàng nói với vẻ mặt dữ tợn.  

Nói xong, lão ta nhìn về một hướng, nặng nề hỏi: “Có lẽ sắp đến rồi nhỉ?”  

“Cái gì?”  

Nghe thấy lời của Diệp Hoàng, mọi người đều giật mình, vẻ mặt Long Tấn nghiêm túc hơn mấy phần.  

Vẻ mặt của mấy người Thượng Quan Hoàng và Đoàn Hoàng cũng trở nên nghiêm nghị, khi nãy nói lời hung ác cũng chỉ có thể xem là miệng lưỡi lợi hại thôi, thật sự muốn đối phó Hoàng tộc họ Diệp, e rằng chỉ có thể dựa vào Dương Thanh.  

“Đến rồi!”  

Đúng lúc này, Tống Tả ở bên cạnh Dương Thanh bỗng nhìn về một hướng, lạnh lùng nói.  

Đương nhiên Dương Thanh cũng đã cảm nhận được, sâu trong con ngươi nhiều hơn mấy phần lo lắng.  

Bây giờ anh cũng chỉ biết thực lực của Diệp Hoàng là Siêu Phàm Nhất Cảnh, còn thực lực thật sự của Diệp Lâm, đến bây giờ vẫn không rõ.  

Mà lúc này, anh lại cảm nhận được một khí thế võ đạo cực kỳ đáng sợ từ hướng Đông, đồng thời còn có một cảm giác quen thuốc cực kỳ mãnh liệt.  

Dường như anh đã từng tiếp xúc với đối phương rồi, nhưng rốt cuộc là ai, Dương Thanh lại không nghĩ ra được.  

“Diệp Hoàng, không ngờ ông lại tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài?”, Long Tấn tức giận chất vấn.  

Diệp Hoàng lạnh lùng nói: “Hoàng tộc họ Diệp tôi xem thường việc tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài, có lẽ là cậu Thanh của các người từng đắc tội với nhân vật lớn gì, đối phương tìm đến báo thù không chừng?”  

Dương Thanh nhíu mày, anh cảm thấy lời nói của Diệp Hoàng chứa đựng hàm ý, người từng đắc tội ư?  

""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui