Trước lời đe dọa của Phùng Chí Viễn, Mã Siêu phẫn nộ tột cùng, một hơi thở võ thuật cực mạnh từ trên người anh ta tràn ra.
Mã Siêu nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi thề, nếu ông dám gây thương tổn cho con tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho ông!"
Phùng Chí Viễn chỉ cười nhạt một tiếng, hoàn toàn không e ngại trước nỗi căm hận của Mã Siêu dành cho mình, ông ta chỉ nói: "Chỉ bằng thực lực mới đến Thần Cảnh đỉnh phong của con thì định không buông tha một cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh như bố thế nào đây?"
"Thôi, bớt nói vớ vẩn đi. Con cũng đừng có giãy giụa vô ích làm gì, hiện tại con đã không còn bất kì lựa chọn nào khác, con trai con đang ở trong tay bố rồi, nhưng con có thể yên tâm, bố sẽ không làm thằng bé bị tổn thương, nói thế nào nó cũng là người thừa kế đời thứ tư của Hoàng tộc họ Phùng chúng ta".
"Hơn nữa, bố có thể nói thẳng cho con hay, có bố ở đây, con trai con đời này cũng đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng. Cũng có nghĩa là, dù con không chịu thừa nhận thân phận của mình, hoặc là rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng thì con trai con cũng đừng hòng rời khỏi đây".
"Vậy hiện giờ, con có thể nói cho bố biết lựa chọn của con được chưa?"
Ánh mắt Mã Siêu ghim chặt vào người Phùng Chí Viễn. Anh ta cũng từng chờ mong, một ngày nào đó có thể tìm lại được bố mẹ ruột của mình, nhưng anh ta chưa từng nghĩ tới, lại có một ngày, mình sẽ bị bố ruột nhốt lại, thậm chí còn lấy con trai mình ra để đe dọa anh ta.
Sau một hồi trầm mặc, Mã Siêu nói: "Tôi có thể đồng ý với yêu cầu của ông, nhưng ông cũng phải đáp ứng một điều kiện của tôi".
Phùng Chí Viễn cau mày, lạnh giọng nói: "Đừng đặt điều kiện với bố làm gì, bởi vì hiện tại con còn chưa có tư cách ấy. Nếu con muốn bàn điều kiện với bố thì hãy dốc hết sức đi tranh lấy quyền lên tiếng trong Hoàng tộc họ Phùng này nhiều hơn, nếu có một ngày con có thể kế thừa ngai vàng của Hoàng tộc họ Phùng, mọi chuyện đều có thể theo ý con".
Trước đây Mã Siêu chỉ biết Hoàng tộc vô tình, nhưng anh ta không thể tưởng tượng nổi, người của Hoàng tộc lại vô tình đến mức này.
Mã Siêu cắn răng nói: "Tôi có thể đồng ý với ông, sẽ thừa nhận thân phận của mình, cũng có thể đồng ý ở lại Hoàng tộc họ Phùng này, thậm chí có thể vứt bỏ mọi thứ liên quan đến thế tục. Nhưng ông cũng phải đáp ứng một điều kiện của tôi, bằng không, dù phải chết tôi cũng sẽ không thừa nhận thân phận này".
Mã Siêu đã bị giam ở Hoàng tộc họ Phùng mấy tháng, Phùng Chí Viễn cũng đã biết rõ, đứa con đi lạc bao năm của mình kiên định cỡ nào, nếu không thì thằng bé đã sớm thỏa hiệp rồi.
Giờ Mã Siêu đã nói vậy có nghĩa là nhất định phải làm theo bằng được, bằng không, dù phải chết, anh ta cũng sẽ không chịu thừa nhận thân phận của mình.
Phùng Chí Viễn quyết định: "Nói đi, muốn bố đáp ứng điều kiện gì".
Mã Siêu nói ngay: "Để Phùng Tiểu Uyển và con tôi rời khỏi đây, Ngải Lâm không thể sống thiếu thằng bé".
Khi thốt ra câu này, trái tim Mã Siêu đau đớn như bị rạch nát, điều này có nghĩa là, anh ta sẽ phải vĩnh viễn mất đi Ngải Lâm cùng con trai mình.
Dù anh ta vô cùng thương nhớ mẹ con cô ấy nhưng cũng biết rõ, Hoàng tộc họ Phùng mạnh cỡ nào, chỉ bằng thực lực hiện tại, anh ta không cách nào bảo vệ vợ con mình được.
Nếu đã không thể bảo vệ, vậy thì để bọn họ được đoàn tụ với nhau, hết thảy những đau khổ còn lại mặc anh ta gánh chịu đi.
Anh ta sẽ ở lại Hoàng tộc họ Phùng này, nỗ lực tu hành, nỗ lực khiến bản thân trở nên càng mạnh, đợi khi có đủ thực lực vùng thoát khỏi Hoàng tộc họ Phùng, anh ta sẽ rời đi không hề do dự, tìm tới vợ con mình.
Phùng Chí Viễn lập tức nhíu chặt mày lại: "Con trai con là con cháu dòng chính của Hoàng tộc họ Phùng chúng ta, còn là cháu trưởng đời thứ tư, nó vừa sinh ra đã là người thừa kế đời thứ tư của Hoàng tộc họ Phùng, bố không thể để nó rời khỏi đây".
Mã Siêu cả giận quát: "Phùng Chí Viễn! Ông đừng quá đáng! Con tôi cũng là cháu ruột của ông, ông tàn nhẫn với con mình như thế, chẳng lẽ cũng có thể tàn độc như vậy với đứa cháu mới vài tháng tuổi của mình hay sao?"
Phùng Chí Viễn trầm mặc, hồi lâu sau, ông ta mới nặng nề nói: "Đây là trách nhiệm hai bố con con phải gánh lấy vì đã sinh ra với vai trò cháu trưởng của Hoàng tộc này".
"Con có biết vì sao năm ấy bố và mẹ con lại đánh mất con không? Chỉ vì con là cháu trưởng của Hoàng tộc họ Phùng, mà tại Hoàng tộc họ Phùng này, mỗi thành viên nam giới đầu tiên của thế hệ đều là người thừa kế của thế hệ đó".
"Điều này có nghĩa là, con vừa chào đời đã là người thừa kế của thế hệ con, có kẻ cho rằng con làm ảnh hưởng tới lợi ích của ông ta nên mới bày kế đánh tráo, con vừa sinh ra đã bị người ta trộm đi".
"Bố có thể thả con trai con đi, nhưng con phải nghĩ cho kĩ, một khi con trai con rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng này thì sẽ lập tức bị người khác để mắt tới, bởi vì nó với con có điểm giống nhau, vừa sinh ra đã là người thừa kế của Hoàng tộc họ Phùng".
Nghe Phùng Chí Viễn nói thế, Mã Siêu đau khổ vô cùng, anh ta biết, đứa con này quan trọng với Ngải Lâm thế nào, nhưng Hoàng tộc họ Phùng lại chỉ đồng ý thừa nhận anh ta và con anh ta, lại không chịu thừa nhận Ngải Lâm.
Nếu để con ở lại bên mình, Ngải Lâm sẽ phải làm sao?
Nhưng nếu đưa con về bên Ngải Lâm thì lại như Phùng Chí Viễn vừa nói, thằng bé sẽ lâm vào tình trạng nguy hiểm đến tính mạng.
Khuôn mặt Mã Siêu tràn đầy đau khổ, lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực đến vậy.
Trước đây, khi có Dương Thanh ở bên cạnh, bất luận gặp phải chuyện gì đều đã có Dương Thanh làm chỗ dựa, nhưng giờ đây, mọi chuyện anh ta chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Hôm nay, con chỉ có thể thừa nhận thân phận của mình thì mới giành được quyền thế từ Hoàng tộc họ Phùng, từ đó mới có năng lực bảo vệ con trai mình, còn về người đàn bà kia, rời xa Hoàng tộc họ Phùng mới là lựa chọn an toàn nhất cho cô ta".
"Điều gì cần nói bố đã nói hết, còn lại phải xem con quyết định thế nào".
Phùng Chí Viễn nói đến đó, toàn bộ khí thế ngạo nghễ ban đầu đã tan biến sạch, ông ta quay đầu rời khỏi mật thất.
Nơi này chỉ còn lại một mình Mã Siêu đau đớn tìm lựa chọn cho mình.
Cùng lúc đó, một người trẻ tuổi bước ra khỏi sân bay quốc tế của Hoàng thành Phùng.
Chỉ có điều, anh vừa mới đi ra bên ngoài, một chiếc Phant màu đen đã dừng bên cạnh anh, cửa xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt trung niên.
Từ trên người Phùng Chí Ngạo, Dương Thanh loáng thoáng cảm nhận được một hơi thở kinh khủng, quả không hổ là người thừa kế của Hoàng tộc họ Phùng, tu vi võ thuật đúng là rất mạnh.
Dương Thanh đã đạt tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh, có thể khiến anh cảm nhận được lực võ thuật thì cảnh giới võ thuật của đối phương phải ở trên anh, như vậy có nghĩa là, cảnh giới của người này hắn ở tầm Siêu Phàm Lục Cảnh
Người thừa kế của Hoàng tộc họ Phùng đã có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh, vậy thì Phùng Hoàng, người đứng đầu Hoàng tộc họ Phùng, sẽ mạnh cỡ nào?