Cảm nhận được sự nghiêm trọng trong giọng nói của Vô Danh, Dương Thanh thoáng cau mày, xem ra, sư phụ cũng đã biết chút gì đó, có thể người đã biết điều gì về sự việc ba tài phiệt lớn của nước Dương thu mua các doanh nghiệp của Chiêu Châu.
Bằng không, sao sư phụ lại nhắc nhở mình phải bảo đảm an toàn tính mạng?
Dương Thanh bèn nói: "Sư phụ, người yên tâm, con sẽ tự bảo vệ tốt bản thân".
Vô Danh nói: "Được, vậy cứ thế đã nhé!"
Nói xong, ông cụ bèn cúp điện thoại ngay.
Dương Thanh trở lại phòng làm việc, Yoshida vẫn còn đang cố gắng gọi điện thoại đi, sắc mặt ông ta vô cùng căng thẳng, mồ hôi tuôn ướt áo rồi.
"Có kết quả gì không?"
Dương Thanh nhìn sang phía Phùng Giai Di, hỏi.
Phùng Giai Di lắc đầu: "Xem ra ông ta thực sự không biết gì về kế hoạch thu mua của các tài phiệt khác đâu".
Dương Thanh khẽ gật đầu, đáy mắt thoáng lóe lên một tia sáng lạnh, cây bút kí tên trong tay anh bay vút khỏi tay.
"Phụt!"
Cây bút đã xuyên thủng họng Yoshida trong nháy mắt.
Phùng Giai Di kinh ngạc, vội bảo: "Chẳng phải anh đã nói sẽ cho ông ta hai mươi phút sao? Nhỡ đâu trong thời gian còn lại, ông ta tra được kế hoạch thu mua của các tài phiệt khác thì sao?"
Dương Thanh lạnh nhạt nói: "Ông ta không tra được đâu".
Một chuyện mà ngay cả sư phụ còn không tiện ra mặt thì sao Yoshida có thể tra được?
Ông ta chỉ là một con tốt nhỏ do gia tộc Yoshida phái tới, chỉ sợ những gã tai to mặt lớn của gia tộc Yoshida còn chưa lộ diện đâu.
Cái chết của Yoshida không gây ra bất cứ sóng gió nào, ngược lại, chuyện tập đoàn Nhạn Thanh thu mua tập đoàn Thuận Thiên đã trở thành tiêu điểm cho toàn bộ giới kinh doanh của Chiêu Châu.
Tính ra trong toàn bộ Chiêu Châu cũng chỉ có chừng hơn chục doanh nghiệp có sản nghiệp đạt tới nghìn tỷ, tập đoàn Nhạn Thanh và tập đoàn Thuận Thiên đều nằm trong số này, nhưng nay tập đoàn Thuận Thiên đã bị tập đoàn Nhạn Thanh thu mua, nghĩ thôi cũng biết chuyện này sẽ gây ra chấn động lớn cỡ nào.
Dương Thanh bỗng lên tiếng: "Cô đi nghỉ trước đi, tôi ra ngoài một chuyến!"
Phùng Giai Di bảo: "Để tôi đi cùng anh!"
Dương Thanh lắc đầu, trầm giọng nói: "Cô ở lại đây bảo vệ Mã Siêu và Ngải Lâm, có việc thì gọi ngay cho tôi".
Nghe Dương Thanh nói thế, ánh mắt vốn đang đờ đẫn của Hạ Hà mới xuất hiện đôi nét sống động, đáy mắt còn chất chứa hận thù mãnh liệt, cô ta cắn răng nói: "Tôi muốn tự tay giết kẻ này, để báo thù cho mẹ tôi, được chứ?"
Dương Thanh sửng sốt, anh biết Hạ Hà đang vô cùng đau thương trước cái chết của mẹ mình, nhưng anh không ngờ, Hạ Hà lại muốn tự tay giết người để báo thù.
Từ ánh mắt kiên định và tràn ngập thù hận của Hạ Hà, Dương Thanh biết, Hạ Hà thực sự muốn đích thân trả mối thù này.
Anh gật đầu: "Được!"