Bên phía Dương Thanh và lão Cửu, hai người vừa chuẩn bị tới phủ thành chủ Hoài Thành thì bỗng bị bốn gã cao thủ Siêu Phàm Cảnh bao vây lại.
Dương Thanh cau mày: "Các người là ai?"
Bốn gã cao thủ này đều tản ra hơi thở võ thuật của cảnh giới Siêu Phàm Cảnh.
Đặc biệt, gã cao thủ cầm đầu nhóm người này còn tản ra hơi thở võ thuật của cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh.
Ba gã cao thủ còn lại đều thuộc cảnh giới Siêu Phàm Lục Cảnh.
Một đội cao thủ cỡ này, dù tại bất cứ thế lực nào cũng đã thuộc hàng cực mạnh rồi.
Gã cao thủ cầm đầu lạnh giọng hỏi: "Mày chính là Dương Thanh, kẻ đã giết người của Dược Vương Cốc chúng tao?"
Dương Thanh thoáng kinh ngạc, đúng là anh đã giết hai gã cao thủ của Dược Vương Cốc, nhưng chuyện này cũng chỉ có Phùng Tiểu Uyển, Ngải Lâm, Phùng Giai Di và anh em họ Tống biết mà thôi.
Những người khác hẳn đều không rõ ràng chuyện này mới đúng, nhưng vì sao các cao thủ của Dược Vương Cốc lại biết được?
Chẳng lẽ, đã có ai tiết lộ chuyện này ra ngoài?
Nhưng anh em họ Tống vốn đang bị cao thủ Hoài Thành đuổi giết, tu vi võ thuật đúng là đã bị phế bỏ, bọn họ không thể là người tiết lộ chuyện này được.
Nếu không phải hai anh em họ Tống thì còn ai có thể làm việc đó?
Lẽ nào là Ngải Lâm, Phùng Tiểu Uyển hay Phùng Giai Di?
Dương Thanh quát lên một tiếng, thân hình đột ngột biến mất.
"Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!"
Một giây tiếp theo, bốn gã cao thủ Siêu Phàm Cảnh nối gót nhau bay ra sau.
Chân Dương Thanh thoáng di chuyển, lập tức xuất hiện trước mặt gã cao thủ cầm đầu, anh dẫm một chân lên lồng ngực đối phương, lạnh lùng hỏi: "Các người làm cách nào mà biết tôi đã giết người của Dược Vương Cốc các người?"