Dương Thanh nhanh nhẹn giẫm lên trùng mẹ của cổ trùng Vô Tâm, con sâu đó lập tức bị giẫm nát.
Gần như cùng một lúc, Dương Thanh cảm nhận rõ trùng con vừa tra tấn mình tới mức chết đi sống lại đã hoàn toàn mất sức sống trong cơ thể anh.
Vào giây phút này, Dương Thanh chỉ cảm thấy hết sức thoải mái, đã lâu lắm anh không thấy như thế rồi.
“Cổ độc Vô Tâm trong người mình đã được hóa giải rồi à?”
Dương Thanh bỗng cảm thấy như đang nằm mơ.
Lão Cửu khẽ gật đầu, lập tức lấy một cái bình sứ trắng ra rồi nói: “Đây là Hộ Tâm Đan mà Miêu thành chủ chuẩn bị cho cậu, trái tim cậu đã bị cổ trùng Vô Tâm tổn thương nặng nề, bây giờ chỉ Hộ Tâm Đan mới có thể xoa dịu vết thương ở trái tim cậu”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh cảm thấy rất ấm áp, ông lão ở Miêu Thành ấy thực sự rất tốt với anh.
Anh cũng không câu nệ, đổ một viên Hộ Tâm Đan lớn chừng ngón cái ra khỏi bình sứ rồi nuốt luôn.
Thuốc vừa vào miệng đã tan ngay, hóa thành một dòng nước ấm, chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, Dương Thanh đã cảm nhận rõ đan dược đang được trái tim mình điên cuồng hấp thu, cơn đau ở tim cũng lập tức dịu hẳn.
“Tiếp đến mới là thử thách lớn nhất với chúng ta, có thể sống sót rời đi hay không thì phải xem số trời rồi!”
Lão Cửu thấy Dương Thanh đã uống Hộ Tâm Đan, bèn nghiêm nghị nói.
Lúc này Dương Thanh mới nhận ra tình cảnh của mình bây giờ, kế hoạch của thành chủ Hoài Thành đã bị lão Cửu nhìn thấu, chắc chắn đối phương sẽ không để họ sống sót rời đi. Dù sao kế hoạch lợi dụng Dương Thanh để tiêu diệt Dược Vương Cốc đã bị vạch trần, một khi có người lan truyền tin tức này, ông ta sẽ phải chịu lửa giận từ Vô Danh.
Thế nên phải giết Dương Thanh và lão Cửu thì thành chủ Hoài Thành mới yên tâm được.
Nhân cơ hội Dược Vương tới phủ Hoài Thành, lão Cửu cũng đã xông vào Dược Vương Cốc để tàn sát, đồng thời đưa Lưu Ba bị thương nặng đi, Dương Thanh cũng đã giết mấy cao thủ của Dược Vương Cốc, thậm chí Dược Vương còn dẫn người đến phủ Hoài Thành để giết anh, bây giờ anh đã hoàn toàn trở mặt với phủ Hoài Thành, đương nhiên Dược Vương Cốc sẽ không vướng bận gì khi ra tay với anh nữa.
Dương Thanh cười khổ: “Phủ Hoài Thành và Dược Vương Cốc coi trọng tôi thật đấy, hai thế lực hàng đầu đều muốn giết tôi”.
Lão Cửu không nói gì, chỉ nhìn về phía Hoài Lam vẫn đang hôn mê, sát khí mãnh liệt lan ra từ người ông lão.
“Để tôi giết người phụ nữ này!”
Ông lão nói rồi định ra tay.
“Ông Cửu!”
Dương Thanh vội chắn trước Hoài Lam, nhìn về phía lão Cửu: “Ông Cửu, cô gái này cũng rất đáng thương, cô ta bị thành chủ Hoài Thành ép buộc, chúng ta đi thôi!”
Thấy Dương Thanh nói thế, lão Cửu cũng không định giết người nữa, chỉ nói: “Chúng ta đi!”