“Chiến vực vừa nhận được tin mật, sát thủ Hồng Trần từ bỏ toàn bộ nhiệm vụ, được triệu tập về”.
Giọng nói trong bộ đàm lại vang lên.
“Đã rõ! Tiếp tục thu thập tình báo của Hồng Trần!”
Lôi Âm trầm giọng nói.
“Dừng xe!”
Dương Thanh bỗng lên tiếng.
Lôi Âm không biết tại sao anh lại muốn dừng xe, rất có thể căn cứ cuối cùng là nơi đang giam giữ Mã Siêu.
“Tướng quân, vẫn còn một tiếng nữa mới tới căn cứ cuối cùng của Hồng Trần.
Lôi Âm nói.
Dương Thanh nhìn ông ta, đột nhiên hỏi: “Thu nạp Hồng Trần có trợ giúp cho chiến vực ngoài biên giới của Chiêu Châu không?”
Lôi Âm ngạc nhiên hỏi: “Tướng quân định để chiến vực thu nạp Hồng Trần sao?”
“Chuyện này chắc chắn không thể làm được. Một khi bị các quốc gia và thế lực siêu cấp khác biết được sẽ gây ra xung đột to lớn, hơn nữa…”
Lôi Âm chưa kịp nói hết câu, Dương Thanh đã chen ngang: “Ý của tôi là tôi sắp xếp người khống chế Hồng Trần, âm thầm trợ giúp chiến vực ngoài biên giới Chiêu Châu làm những việc các ông không tiện ra tay”.
Lôi Âm trợn tròn mắt, chẳng lẽ Dương Thanh muốn chiếm đoạt Hồng Trần về tay?
Người ngoài sẽ không biết Hồng Trần đang âm thầm trợ giúp chiến vực Chiêu Châu giải quyết rắc rối.
“Nếu thực sự có thể nắm giữ Hồng Trần sẽ có lợi rất lớn với chiến vực ngoài biên giới Chiêu Châu, còn có thể giảm bớt gánh nặng cho chúng tôi”.
Lôi Âm kích động nói: “Tuy Hồng Trần không phải thế lực mạnh nhất ở chiến trường ngoài biên giới nhưng cũng là một tổ chức cực mạnh”.
“Nếu không vì lo lắng sẽ gây xôn xao dư luận quốc tế, sợ là Hồng Trần đã bị quốc gia khác chiếm đoạt từ lâu rồi”.
Nghe Lôi Âm nói vậy, Dương Thanh bèn nói: “Được, cứ quyết định như vậy đi!”
Dương Thanh ra lệnh: “Tạm thời nghỉ ngơi một tối, chờ toàn bộ sát thủ Hồng Trần đều trở về đã!”
Lôi Âm cảm thấy tim mình sắp nhảy vọt ra. Quyết định này của anh quá điên cuồng.
Nhưng nghĩ tới Dương Thanh có thể dễ dàng giải quyết căn cứ của Hồng Trần, ông ta lại cảm thấy ý nghĩ này không hề khó thực hiện.
Cũng chỉ có Dương Thanh mới làm được. Nếu đổi thành người khác, dù là ai cũng không thể tiêu diệt căn cứ của một tổ chức sát thủ nước ngoài hàng đầu chỉ trong vài phút.
“Tại sao Tướng quân không thừa thắng xông lên? Hiện giờ Hồng Trần vẫn chưa triệu tập được tất cả sát thủ về, lại bị Tướng quân tiêu diệt nhiều căn cứ như vậy, bọn họ đang trong lúc yếu đuối nhất”.
Lôi Âm nghi ngờ nói: “Sát thủ của Hồng Trần trải rộng khắp thế giới, ở căn cứ chỉ là một phần nhỏ. Đa số đều đã bị phái ra ngoài làm nhiệm vụ. Một khi toàn bộ sát thủ đều bị triệu tập về, e là sẽ rất khó khống chế Hồng Trần”.
Dương Thanh bình thản nói: “Trước thực lực tuyệt đối, sát thủ của Hồng Trần có nhiều tới đâu cũng vô dụng!”
Dứt lời, anh dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Lôi Âm chỉ cảm thấy nhiệt huyết toàn thân sôi trào. Phải tự tin tới mức nào mới có thể nói như vậy?
Cũng chỉ có Tướng quân của biên giới phía Bắc được công nhận là một người có thể địch lại nửa quốc gia mới dám nói như vậy. Tướng quân của ba biên giới còn lại cũng không quyết đoán được như anh.
Đêm khuya, khắp nơi đều bị bóng tối bao trùm, chỉ có ánh trăng rải rác trên mặt đất.
Cùng lúc đó ở căn cứ cuối cùng, cũng là tổng hội của Hồng Trần đã có mấy trăm sát thủ trở về.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tổng hội lại đột nhiên triệu tập chúng ta trở về? Suýt nữa tôi đã giết được thủ lĩnh quân phản loạn kia rồi”.
“Tôi cũng thế, đang định ám sát một ông trùm xã hội đen phương Tây lại nhận được tin triệu tập khẩn cấp, không thể không từ bỏ nhiệm vụ quay về!”