Long Phi Dương hoàn toàn không ngờ Phùng Tiểu Uyển lại dám đánh mình, lập tức ngây cả người ra: “Mày, mày dám đánh tôi?”
“Anh đáng bị đánh!”
Phùng Tiểu Uyển tức tối nói.
“Con khốn này, mày dám đánh tao, tao giết mày!”
Long Phi Dương lập tức nổi giận, vung tay lên, đột nhiên, một sức mạnh khủng khiếp ngưng tụ trên tay anh ta.
Sức mạnh này hẳn đã ngang với cảnh giới Vương Cảnh đỉnh phong.
Phùng Tiểu Uyển chỉ là một người thường, nếu trúng một bạt tai này của Long Phi Dương, hẳn phải chết chắc.
Đáy mắt Dương Thanh đã lóe lên một tia sáng lạnh, nhưng vẫn không ra tay, anh không tin Vương Chiến sẽ trơ mắt nhìn Phùng Tiểu Uyển bị đánh.
Đương nhiên, dù Vương Chiến thật sự không có ý định ngăn cản, anh vẫn có thể kịp thời cứu Phùng Tiểu Uyển.
Phùng Tiểu Uyển bị hơi thở kia làm cho khiếp sợ ngây người, cô ta mơ hồ cảm nhận được, giây tiếp theo mình sẽ bị giết chết, nhưng ngoài mặt cô ta không hề lộ chút sợ hãi nào, chỉ có nỗi phẫn nộ tràn ngập đối với Long Phi Dương.
“Long Phi Dương, cậu dám à!”
Long Thiên Vũ cũng giận dữ, rống to.
Chỉ có điều, hắn ta lại hoàn toàn không có cách nào xông tới ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay Long Phi Dương hạ xuống mặt Phùng Tiểu Uyển.
“Bốp!”
Ngay khi cái tát của Long Phi Dương sắp hạ xuóng mặt Phùng Tiểu Uyển, Vương Chiến bổng chắn giữa hai người, tóm chặt cổ tay Long Phi Dương, sắc mặt lạnh lẽo: “Vì sao? Tôi đã bị đuổi khỏi hoàng tộc họ Long rồi, vì sao các người còn làm như vậy?”
Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở Hoàng tộc họ Long, trong lòng tôi, Hoàng tộc họ Long chính là nhà của mình, cho nên mặc dù bị đuổi khỏi HOàng Tộc họ Long nhưng trước nay tôi vẫn luôn coi mình là người của Hoàng tộc này”.
“Vì thế, dù bị cậu xúc phạm, bị cậy bạt tai trước mặt bao người, tôi đều có thể bỏ qua, bời vì tôi cũng từng là người của Hoàng tộc họ Long này!”
“Tôi ffã rộng lượng đến thế rồi, vì sao các người hết lần này đến đến lần khác nhục mạ tôi? Làm nhục tôi thì cũng thôi, nhưng vì sao lại muốn động tới Tiểu Uyển?”
“Cậu có biết không? Cái mạng này của tôi đeèu do Tiểu Uyển cứu về, trong lòng tôi cô bé này là ân nhân cứu mạng, đồng thời cũng là cháu gái tôi, ai dám động tới con bé, tôi sẽ tiễn kẻ đó đi gặp Diêm Vương!”
Vừa dứt lời, một hơi thở khủng khiếp đã bùng nổ từ trên người Vương Chiến.
Lúc này đây, Vương Chiến thật sự rất tức giận, toàn thân dâng trào sát khí, hơi thở Thần Cảnh trung kỳ bộc phát ra khỏi cơ thể.
Toàn bộ phòng khám Ái Dân lập tức bị khí thế của lão ta bao trùm.
Long Phi Dương đang bị Vương Chiến tóm lấy cổ tay nhận thấy rõ điều đó hơn ai hết.
Anh ta có cảm giác trước mặt mình là một con ác quỷ đến từ địa ngục chứ không phải người.
Cơ thể run rẩy mất kiểm soát, trong mắt Long Phi Dương ngập tràn nỗi sợ hãi: “Cảnh… Cảnh giới võ thuật của ông khôi phục lại rồi!”
Hiển nhiên là đến giờ anh ta mới biết tu vi của Vương Chiến đã trở lại.
“Vương Chiến, ông muốn làm gì? Thả điện hạ ra!”
Cao thủ Thần Cảnh mà Long Phi Dương dẫn đến cũng hốt hoảng, vội vàng quát lên.
Bản thân cũng là một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ nhưng lúc này ông ta lại cảm thấy thực lực hiện giờ của Vương Chiến đã vượt xa mình.
Điều này làm cho ông ta không thể nào tin nổi.
Trước đây Vương Chiến là người yếu nhất trong năm cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long nên ông ta chưa bao giờ để vào mắt.
Nhưng hôm nay, vị cao thủ Thần Cảnh này đột nhiên nhận ra Vương Chiến không những không bị phế tu vi mà còn đột phá đến Thần Cảnh trung kỳ, đã thế còn sắp tiến vào Thần Cảnh hậu kỳ.