Thất vọng tột cùng, lão ta cầu cứu Dương Thanh – tia hi vọng duy nhất của mình khi đó, thật không ngờ, người thanh niên từng là kẻ địch của lão ta lại thực sự đưa tay cứu lão.
Khoảng thời gian sống tại phòng khám Ái Dân là khoảng thời gian vui vẻ nhất cuộc đời lão ta, không có tranh đấu hại người, chỉ có những tình cảm thân thuộc vượt trên cả tình thân làm lão hâm mộ và khao khát.
Cùng với cả, một cô bé mà lão ta coi như cháu gái, tên là Phùng Tiểu Uyển, người đã trị liệu nền tảng võ thuật cho lão ta.
Chỉ tiếc, sau này lão ta không còn được gặp.
cô gái nhỏ ấy nữa rồi.
“Tiểu Uyển, ông Chiến phải đi rồi, nếu có kiếp sau, ông Chiến nhất định sẽ làm ông của cháu nhét”
Vương Chiến năm trên mặt đất, miệng vẫn liên tục hộc máu tươi, nhưng khóe miệng lão lại thoáng nở một nụ cười hạnh phúc.
“Mã Siêu, vĩnh biệt!”
“Thế giới mà tôi yêu thương vô cùng này, xin vĩnh biệt!”
“Gậu Thanh, tôi xin cậu, mau tỉnh lại đi…”
Giọng nói của Vương Chiến càng lúc càng nhỏ dần.
Đúng lúc này, Dương Thanh đang chìm trong cơn điên cuồng chợt thấy trái tim nhói lên một cái, dường như anh vừa loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi của Vương Chiến.
MA.
Anh ôm đầu, đau khổ hét lớn, một luồng hơi thở vượt xa cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong chợt bùng nổ, quét về bốn phương tám hướng, mang đi tất cả.
“Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Mặt đất chấn động kịch liệt, võ quán Yến Đô điêu tàn đã hoàn toàn đổ sụp sau tiếng gầm này.
Ý thức của Dương Thanh ngày càng thanh tỉnh, đôi mắt đỏ như máu rốt cuộc cũng nhìn rõ người ngã gục trong vũng máu là ai, lập tức chết sững như bị sét đánh.
“Ông Chiến!”
Anh run rẩy gọi, chân thoáng di động, nháy mắt đã tới bên Vương Chiến.
Lúc này, Vương Chiến đã hấp hối, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.
Lão ta đã đứng sát cạnh cái chết, nhưng dường như lại nghe thấy tiếng gọi của Dương Thanh, bèn mở mắt nhìn. Thấy Dương Thanh đang đứng bên, sắc mặt đầy đau khổ và tự trách, lão ta biết, Dương Thanh đã lấy lại lí trí rồi.
Khóe miệng lão ta thoáng nở nụ cười nhẹ nhàng, nhìn Dương Thanh như đang nhìn con cháu nhà mình.
Lão cố sức vươn tay lên, muốn chạm vào mặt Dương Thanh, nhưng tay mới vươn tới nửa chừng đã kiệt sức rơi xuống.
“Ông Chiến! Ông Chiến!”
Dương Thanh quỳ gối bên cạnh Vương Chiến, run rẩy năm tay lão, đặt lên mặt mình, nước mắt rơi ướt mặt.
“Ông Chiến, cháu tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Ông đừng đi! Cháu xin ông, đừng đi!”
Dương Thanh bật khóc, nỗi đau đớn và tự trách căn xé trái tim, khiến anh chỉ muốn giết chết chính mình.
Trước đó, tuy anh mất đi lí trí nhưng lại vẫn nhớ rõ những chuyện vừa xảy ra.
Chính nhờ Vương Chiến, chẳng rõ đã cưỡng ép tăng thực lực bäng cách nào mà có sức đánh với anh một trận điên cuồng, khiến luồng sức mạnh cưồng bạo trong cơ thể anh có thể tiết ra ngoài.