Anh bị trọng thương nhưng gã đàn ông trung niên kia cũng không khá hơn là bao, ông ta cũng bị trúng một đòn cuối cùng của Dương Thanh.
Bị đẩy lùi bảy, tám bước, ông ta nhìn Dương Thanh chật vật không bò dậy nổi, cảm thấy hơi thở võ thuật trong người mình đột nhiên trở nên ” kì hỗn loạn.
Hai người đứng cách nhau một khoảng xa, nhìn thẳng vào nhau, nhưng không ai tiếp tục ra chiêu tấn công.
“Khu khụ!”
Một hồi lâu sau, gã đàn ông trung niên kia không thể khống chế thương tích của mình nữa, ho khan mấy cái, hơi thở võ thuật trên người cũng yếu đi rất nhiều.
“Ranh con, cậu mạnh đấy!”
Ông ta nghiêm nghị nói.
Ánh mắt Dương Thanh lạnh lẽo như băng, lần này anh không nhắc lại chuyện muốn giữ Lưu lão quái nữa mà chỉ hỏi: “Nói cho tôi biết ông là ail Một ngày nào đó, tôi sẽ đến tìm ông!”
Gã trung niên cao lớn của sửng sốt, ngay sau đó liền hiểu ý Dương Thanh, anh đã quyết định tha cho Lưu lão quái lần này.
“Hoàng Tiến, thuộc khu vực số chín của Miêu Thành!”
Ông ta nhanh chóng thông báo lai lịch của mình.
Quả nhiên đúng là cao thủ của Miêu Thành, trong mười ba khu vực của Miêu Thành, ông ta là cao thủ của khu vực số chín, nhất định phải là nhân vật hàng đầu của khu vực này.
“Tôi chờ cậu!”
Hoàng Tiến nói xong bèn quay đầu rời đi, ngang qua Lưu lão quái, ông ta xách lão lên mang theo.
Mãi đến khi bóng dáng Hoàng Tiến biến mất hẳn, Dương Thanh mới ho thật mạnh, anh nhanh nhẹn nuốt ngay một viên thuốc mà Phùng Tiểu Uyển đã đưa cho mình.
Vừa rồi, khi đối đầu với Hoàng Tiến, ông ta đã khiến anh bị thương rất nặng, nhưng với năng lực khôi phục hiện nay của anh thì chẳng bao lâu là có thể trở về trạng thái tốt nhất rồi.
Trận chiến vừa rồi khiến anh hiểu được rất nhiều.
Đúng là anh vẫn chưa bước vào Siêu Phàm Cảnh, nhưng cũng đã cách cảnh giới này không bao xa.
Anh có thể cảm nhận được mình đã rất rất gần Siêu Phàm Cảnh, có lẽ chẳng bao lâu nữa, anh thật sự có thể tiến vào cảnh giới này.
Mối thù ngày hôm nay, anh sẽ tự tay bắt Lưu lão quái trả lại đầy đủ!
“Anh Thanh!”
Đúng lúc này, Mã Siêu chạy tới, thấy hơi thở của Dương Thanh đã hỗn loạn, anh ta lo lăng ra mặt.
“Cậu Thanh!”
“Cậu Thanh!”
Thượng Quan Nhu và Đoàn Vô Nhai cũng đi tới cạnh Dương Thanh, nhìn anh, ánh mắt cực kì phức tạp.
Đoàn Vô Nhai vốn là người thừa kế của Hoàng tộc họ Đoàn, thân phận địa vị đều hiển hách, trước giờ cực kì cao ngạo.
Nhưng nay, trước mặt Dương Thanh, ông ta không hề lộ vẻ ngạo mạn, ánh mắt nhìn Dương Thanh chỉ còn kính trọng, đó là ý tôn kính dành cho kẻ mạnh hơn.
Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Tôi không sao!”
Dứt lời, anh liếc nhìn Thượng Quan Nhụ, lại nhìn Đoàn Vô Nhai, chân thành nói: ‘Cảm ơn hai vị đã trợ giúp nhiều như vậy, ân huệ hôm nay, tôi xin ghi nhớt”