Mã Siêu cởi trần thân trên, đứng ở chính giữa, xung quanh đều là các cao thủ toát ra uy lực đáng sợ, trong đó còn có mười mấy người là cao thủ bán bộ Thần Cảnh.
“Lại lần nữa!”
Mã Siêu hét lớn.
Ngay thời điểm ra lệnh, hơn hai mươi cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong và bán bộ Thần Cảnh lại xông về phía anh ta.
Mã Siêu lao vút ra ngoài, một mình đấu với hai mươi cao thủ.
Ba ngày qua, ngày nào anh ta cũng tự mình huấn luyện các Ảnh Vệ trong căn cứ huấn luyện này.
Mã Siêu áp chế thực lực xuống Vương Cảnh đỉnh phong.
Nói cách khác, bây giờ anh ta đang dùng thực lực Vương Cảnh đỉnh phong để giao chiến với hơn hai mươi cao thủ có cùng trình độ và bán bộ Thần Cảnh.
Toàn thân Mã Siêu đây mồ hôi với vô số vết bầm tím nhưng vẫn điên cuồng đối chiến như đã mất cảm giác.
“Bốp bốp bốp!”
Như một cỗ máy chiến đấu, Mã Siêu áp chế thực lực rồi liên tục đối phó với hai mươi cao thủ.
Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, bọn họ đều bị đánh bay ra ngoài.
“Vô dụng! Toàn là lũ vô dụng! Chỉ có chút thực lực này thôi sao?”
Mã Siêu giận dữ hét lên: ‘Nếu thực lực của mấy người chỉ có chừng này thì tốt nhất là rời khỏi Ảnh Vệ đi, chúng tôi không cần phế vật, không cần người vô dụng!”
Những câu khích tướng của anh ta làm cho những người kia đều tức giận, ý chí chiến đấu dâng lên.
“Chiến!”
Cao thủ bán bộ Thần Cảnh cầm đầu gầm lên, xông tới.
Những người khác cũng theo sát như muốn băm văm Mã Siêu.
“Tới đi!”
Ánh mắt Mã Siêu cực kỳ hung dữ, anh ta giãm chân một cái, lại lao đến.
Tiếp tục cuộc huấn luyện điên cuồng!
Mã Siêu âm thầm thề, phải trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa!
Mặc dù bây giờ anh ta đã bước vào Thần Cảnh sơ kỳ nhưng vẫn chưa đủ, phải mạnh hơn nhanh nhất có thể để không kéo chân Dương Thanh nữa.
Hoàng thành Đoàn, tại một biệt viện theo phong cách cổ xưa ở Hoàng phủ họ Đoàn.
Trong phòng có một người trẻ tuổi đang năm trên một chiếc giường lớn.
Một cô gái trẻ ăn mặc giản dị cầm chiếc khăn lông ẩm lau khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông ấy.
“Đã ba ngày rồi, rốt cuộc anh còn muốn ngủ đến lúc nào?”
Lau mặt xong, cô gái ngồi bên mép giường, chống cảm ngắm nhìn gương mặt ấy mà lẩm bẩm một mình.
“Trông đẹp trai thật!”
Đôi mắt đào hoa của cô gái đầy dịu dàng, môi nhoẻn lên cười tạo thành một đường cong đẹp mắt.
Ba ngày qua, cô ấy luôn chăm sóc cho người này, mỗi ngày đều thì thầm nói chuyện bên cạnh anh, chỉ là người đàn ông ấy vẫn năm trên giường không có động tĩnh gì.
Nếu thần y trong gia tộc chưa khám và nói räãng anh còn sống, cô ấy nhất định sẽ cho rằng anh đã chết.