Nói câu này đã là giữ thể diện cho tất cả mọi người, ai cũng biết Đoàn Hoàng là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, nhưng ông ta đã tận mắt nhìn thấy Dương Thanh một mình chống lại cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Miêu Thành mà vẫn không thua.
Chắc có lẽ người bố Đoàn Hoàng của ông ta còn lâu mới đánh thắng được Dương Thanh.
Đoàn Ngữ Yên nghe bố mình nói vậy thì càng ngạc nhiên hơn, tim loạn nhịp.
“Ngay cả ông nội cũng có khả năng không phải đối thủ của anh ấy sao?”
Cô ấy thì thâm, kinh ngạc nhìn về phía Dương Thanh.
“Mẹ con đi sớm, mặc dù bố đang là người thừa kế của Hoàng tộc họ Đoàn nhưng địa vị càng cao, tình cảnh của bố càng nguy hiểm’.
Hai mắt Đoàn Vô Nhai đỏ hoe: ‘Bố sợ nhất là có ngày đột nhiên gặp chuyện, không có ai bảo vệ con thì biết làm sao?”
“Bố!”
Đoàn Ngữ Yên rưng rưng, đôi mắt hoa đào long lanh, nói: “Bố đừng nói mấy lời xui xẻo kia nữa”.
“Được, bố không nói, bố không nói nữa!”
Đoàn Vô Nhai an ủi.
Người khác đều hâm mộ ông ta được chỉ định làm Đoàn Hoàng tương lai, nhưng chỉ có bản thân ông ta mới biết được tình cảnh hiện giờ của mình nguy hiểm đến thế nào.
Có lẽ câu nói “Đứng trên cao khó tránh gió lạnh” dùng để chỉ trường hợp như Đoàn Vô Nhai.
Là người thừa kế danh giá của Hoàng tộc họ Đoàn nên bị rất nhiều người theo dõi sát sao, một khi phạm sai lâm thì đón chào ông ta sẽ là tai họa ngập đầu.
Vô số kẻ đang chờ giãm Đoàn Vô Nhai dưới chân, trong đó bao gồm cả anh em ruột thịt. Đây chính là nõi bi ai của người làm Hoàng tử.
Không chỉ vậy, Đoàn Vô Nhai lại còn là thiên tài võ thuật bậc nhất Hoàng tộc họ Đoàn, các thế lực đối đầu đều muốn ông ta chết.
Chỉ khi Đoàn Vô Nhai chết đi, họ mới có thể giảm bớt một đối thủ tiềm tàng.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao ông ta muốn đưa Dương Thanh đến gia tộc mình, nếu anh được chữa khỏi thì đây sẽ là mối ân tình không sao trả hết.
Theo như Đoàn Vô Nhai được biết thì Dương Thanh là một người trọng tình trọng nghĩa, nếu ngày nào đó ông ta thật sự rơi vào cảnh lâm nguy, anh nhất định sẽ bảo vệ Đoàn Ngữ Yên an toàn.
Cảm nhận được tâm trạng xót xa của bố, Đoàn Ngữ Yên nắm chặt tay ông ta, gượng gạo cười: “Bố à, đừng suy nghĩ nhiều quá, con có một người bố vĩ đại như bố là đủ rồi”.
Đoàn Vô Nhai mỉm cười, nhìn về phía Dương Thanh đang nằm trên giường, thì thâm: ‘Cậu Thanh, rốt cuộc đến khi nào cậu mới tỉnh lại chứ?”
Trên giường, Dương Thanh muốn mở mắt ra nhưng làm sao cũng không nhúc nhích được.
Thật ra anh đã khôi phục ý thức từ khi được Đoàn Vô Nhai đưa về Hoàng tộc họ Đoàn vào ba ngày trước, nhưng không hiểu vì sao lại không thể tỉnh lại.
Mỗi ngày Đoàn Ngữ Yên đều chăm sóc và trò chuyện với Dương Thanh, những lúc như thế cô ấy đều nói ra rất nhiều bí mật chỉ có bản thân biết làm cho anh cảm thấy rất áy náy.
Ngặt nỗi có một điều làm Dương Thanh lúng túng là mỗi khi được Đoàn Ngữ Yên lau chùi cơ thể, anh có cảm giác như cả người bị thấy sạch, vô cùng xấu hổ.
Nhưng lại không tỉnh dậy được, anh chỉ biết chịu đựng trong đau khổ.
“Anh trai, vị này là Dương Thanh, ngôi sao sáng trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô nhỉ?”
Ngay lúc này, một người trung niên mặc trang phục truyền thống dẫn người của mình đi vào, †ủm tỉm nhìn Dương Thanh đang nằm trên giường.