Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần

Nhìn thấy người vừa đến, sắc mặt Đoàn Vô Nhai thay đổi, nhíu mày, khó chịu chất vấn: “Đoàn Vô Viêm, ai cho cậu vào đây?”

Ông ta cực kỳ tức giận, biệt viện này năm trong một góc hẻo lánh của Hoàng phủ họ Đoàn, vị trí không tốt lắm.

Nhưng Đoàn Vô Nhai không cho phép bất cứ ai vào đây ngoại trừ mình và Đoàn Ngữ Yên.

Vì đây từng là nơi chung sống của ông ta và người vợ quá cố, cũng là nơi Đoàn Ngữ Yên chào đời.

Tuy bà ấy đã mất nhiều năm nhưng biệt viện này vẫn chứa đựng nhiều kỷ niệm tươi đẹp của hai người, đương nhiên Đoàn Vô Nhai sẽ không cho phép người ngoài bước vào.

Đoàn Hoàng có năm người con trai, Đoàn Vô Nhai xếp thứ hai, Đoàn Vô Viêm xếp thứ năm, hai người chỉ hơn kém nhau hai tuổi, tu vi cũng chỉ chênh lệch nhau một cảnh giới nhỏ.

Ở Hoàng tộc họ Đoàn, Đoàn Vô Viêm là người có thiên phú võ thuật chỉ đứng sau Đoàn Vô Nhai.

Nhưng hầu như ai cũng cho rằng thiên phú của Đoàn Vô Viêm cao hơn, dù sao thì Đoàn Vô Nhai cũng lớn hơn ông ta hai tuổi.

Thật ra, năm năm trước hai người đều ở cùng một cảnh giới, khi đó Đoàn Vô Viêm mới là người được vinh danh có thiên phú cao nhất Hoàng tộc họ Đoàn, cho đến hai năm trước Đoàn Vô Nhai đột phá vào Thần Cảnh hậu kỳ mới vượt qua Đoàn Vô Viêm.

Trong Hoàng tộc, chuyện gì cũng được quyết định dựa vào thực lực, không cần quan tâm các hoàng tử già hay trẻ, chỉ phân ra ai mạnh ai yếu.

“Anh trai, anh hẹp hòi quá rồi đấy?”

Đoàn Vô Viêm đùa cợt cười: “Chỉ là một biệt viện thôi mà, nếu anh thích thì tôi có thể tặng anh một biệt viện lớn hơn”.

“Cút ra ngoài cho tôi!”

Đoàn Vô Nhai lạnh lùng quát.

Nơi này là cấm địa của ông ta, không ai được phép tự ý tiến vào, Đoàn Vô Viêm cũng không được!

Ánh mắt Đoàn Vô Viêm trở nên sắc nhọn nhưng mặt vẫn tươi cười như cũ.

Ông ta tùy ý đánh giá bên trong biệt viện, mỉm cười nói với hai tên tùy tùng sau lưng: “Biệt viện này hơi nhỏ nhưng dựa núi, phong thủy không tệ, tôi rất vừa lòng”.

“Ngũ điện hạ, ngài thích thì để tôi hỏi ý Nhị điện hạ nhường cho ngài nhé?”

Tên tùy tùng sau lưng Đoàn Vô Viêm phối hợp _ đáp.

“Người đàng hoàng ai lại đi cướp đồ của người khác chứ, sao tôi có thể bắt anh hai nhường nơi này cho tôi được?”

Ông ta läc đầu cười, đột nhiên nhìn Đoàn Ngữ Yên: “Ngữ Yên à, chú năm thích nơi này lắm nhưng lại không muốn tranh giành với anh hai, chú phải làm sao đây?”

Mặc dù cô ấy là con gái của Đoàn Vô Nhai nhưng từ nhỏ sức khỏe đã yếu, hay bị bệnh nên cũng không tập võ, hầu như luôn ở trong biệt viện này, không thường xuyên gặp Đoàn Vô Viêm.

Lúc này thình lình bị ông ta hỏi, Đoàn Ngữ Yên hơi căng thẳng, vô thức năm lấy tay Đoàn Vô Nhai, ngập ngừng trả lời: ‘Chú đã nói là không muốn tranh giành với bố cháu rồi, cần gì phải hỏi lại cháu ạ?”

“Đoàn Vô Viêm!”

Mặt Đoàn Vô Nhai tối sầm, tỏa ra hơi thở võ thuật lờ mờ.

Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chăm Đoàn Vô Viêm, ông ta lạnh giọng nói: “Lập tức cút ra khỏi đây, nếu không đừng trách tôi không nể mặt cậu!”

Đoàn Vô Viêm hoàn toàn không sợ, đùa cợt nói: “Có lẽ lát nữa nơi này sẽ thuộc về tôi đấy!”

Dứt lời, ông ta và hai tên tùy tùng rời khỏi đây..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui