“Nhị hoàng tử nói rất đúng, Ngũ hoàng tử bị sư phụ mình ngộ sát, đúng là quá đáng tiếc!”
“La Tu thật đáng chết, dám giết Ngũ hoàng tử”.
“Chúng ta nhất định phải bẩm báo lại toàn bộ mọi chuyện cho Đoàn Hoàng”.
Đám cao thủ nhao nhao tỏ thái độ.
“Vậy thì phiền mọi người báo cáo chuyện ở đây cho bố tôi biết, tôi phải đi trị thương”.
Đoàn Vô Nhai nói.
“Vâng!”
Bọn họ lần lượt rời đi.
La Tu và Đoàn Vô Viêm nhanh chóng bị mấy cao thủ Thần Cảnh mang tới gặp Đoàn Hoàng.
Trong biệt viện chỉ còn lại Dương Thanh, Đoàn Vô Nhai, Đoàn Ngữ Yên và Độc Du.
Không ai nghĩ tới, tình huống nguy hiểm vừa rồi lại được Đoàn Vô Nhai giải quyết bằng cách này.
Dương Thanh cười híp mắt nói: “Chúc mừng Nhị hoàng tử!”
Đoàn Vô Nhai cười khổ một tiếng, vội đáp: “Nếu không nhờ cậu Thanh ra tay giúp sức, sợ là chúng tôi đã chết trong tay Hoàng tộc họ Đoàn rồi”.
Lúc này Đoàn Vô Nhai lại thấy sợ hãi.
Độc Du và Đoàn Ngữ Yên không biết, nhưng ông ta có thể nghe ra được sự chế nhạo trong lời nói của Dương Thanh.
Ai cũng tưởng Đoàn Vô Nhai giấu diếm chân tướng Đoàn Vô Viêm bị Dương Thanh giết là vì giúp anh thoát tội.
Chỉ có Đoàn Vô Nhai biết rõ, ông ta làm thế để Đoàn Hoàng không trở mặt với Dương Thanh, khiến Hoàng tộc họ Đoàn bị tổn thất nghiêm trọng không thể cứu vấn.
Ông ta đã được tận mắt chứng kiến cuộc giao đấu giữa Dương Thanh và cao thủ Siêu Phàm Cảnh đến từ Miêu Thành, sau đó còn có cao thủ thần bí xuất hiện quát lui cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Miêu Thành.
Thậm chí cao thủ thần bí kia còn chưa xuất hiện đã có thể quát lui cao thủ Siêu Phàm Cảnh, chứng tỏ thực lực của người đó cực kỳ khủng bố.
Có thể nói sau lưng Dương Thanh vẫn còn một cao thủ thần bí, dù Đoàn Hoàng đã đột phá Siêu Phàm Cảnh muốn giết Dương Thanh, kết quả vẫn chỉ có thể là Đoàn Hoàng thất bại, Hoàng tộc họ Đoàn bị hủy diệt!
Cùng lúc đó, trong nhà chính của Hoàng Chủ ở Hoàng phủ họ Đoàn, Đoàn Hoàng đang ngồi thưởng thức trà Đại Hồng Bào hái từ cây mẹ trên núi Vũ Di.
Lão ta không lo Đoàn Vô Viêm không giết được Dương Thanh. Dù sao lão ta cũng đã phái toàn bộ cao thủ Thần Cảnh trong gia tộc tới giúp Đoàn Vô Viêm.
“Chắc là Dương Thanh đã chết rồi nhỉ?”
Đoàn Hoàng nhìn chiếc đồng hồ cổ xưa treo trước mặt.
Nhưng đúng lúc đó, một người hớt hải chạy vào.
“Không xong rồi Hoàng Chủ, xảy ra chuyện lớn rồi. Ngũ hoàng tử và La Tu đều chết rồi!”
Quản gia già đầu tóc bạc trăng hốt hoảng nói.
Có lẽ người khác không biết Đoàn Hoàng cưng chiều Ngũ hoàng tử đến mức nào. Nhưng lão ta là quản gia được Đoàn Hoàng tin tưởng nhất, đương nhiên biết rõ Đoàn Vô Viêm là đứa con trai được Đoàn Hoàng yêu thương nhất.