Những cao thủ dưới Thần Cảnh như gặp phải đòn nặng nề, đồng loạt bay ra ngoài.
Ngay cả những cao thủ Thần Cảnh cũng cảm nhận được làn sóng năng lượng khổng lồ này đang càn quét Hoàng phủ họ Đoàn.
“Cộp cộp cộp!”
Đoàn Vô Nhai chản trước Đoàn Ngữ Yên liên tục lùi lại vài bước dưới sức mạnh đáng sợ này.
Điều may mắn là khoảnh khắc Dương Thanh và Đoàn Hoàng va vào nhau, Đoàn Vô Nhai đã chăn trước Đoàn Ngữ Yên nên cô ấy mới không bị thương.
Ngay cả những cao thủ bán bộ Thần Cảnh cũng bị chấn động bay ra ngoài, nếu Đoàn Ngữ Yên mà chịu luồng khí thế võ thuật này, e là sẽ lập tức mất mạng.
“BốI”
Đoàn Ngữ Yên vô cùng lo lắng.
Khóe miệng Đoàn Vô Nhai ứa máu, ông ta nhìn xoáy vào Đoàn Hoàng rồi cần răng nói: “Lùi về saul”
Vừa dứt lời, một tay ông ta túm lấy Đoàn Ngữ Yên rồi nhanh chóng rời khỏi điện Đoàn Hoàng, Độc Du cũng theo sát phía sau.
Đoàn Vô Nhai từng chứng kiện cảnh tượng Dương Thanh đấu với cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Miêu Thành, lúc đó mọi người đều rời khỏi trung tâm trận chiến hàng cây số.
Vừa rồi Dương Thanh và Đoàn Hoàng va vào nhau, chỉ mới bắt đầu mà đã toát ra khí thế đáng sợ như vậy, nghĩ cũng biết, một khi họ hoàn toàn bùng nổ thì sẽ xảy ra chuyện đáng sợ cỡ nào.
Đoàn Vô Nhai vốn là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, ngay cả ông ta cũng không thể chịu nổi uy lực còn lại của cú va chạm này. Điều đó đủ để nói rõ hai người trong trận chiến này đều đã vượt qua Thần Cảnh đỉnh phong.
Họ ở lại đây cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Qua vài giây ngắn ngủi, bên trong điện Đoàn Hoàng vốn đèn đóm sáng choang đã trở thành một đống đổ nát.
Ngoài Dương Thanh và Đoàn Hoàng đang đối đầu nhau ra thì chỉ có hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.
Hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đứng ở hai bên Dương Thanh, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
“Hai người cũng rời khỏi đây đi!”
Cuối cùng Đoàn Hoàng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng trước.
“RõI”
Hai người đã hiểu, trận chiến với cấp độ thế này hoàn toàn không phải là trận chiến mà bọn họ có tư cách để tham gia, chỉ là Đoàn Hoàng không lên tiếng nên họ không dám rời đi.
Hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong rời đi, trong Hoàng phủ họ Đoàn bỗng chốc chỉ còn lại Dương Thanh và Đoàn Hoàng.
“Ông nên biết rõ, ông của bây giờ vẫn không phải là đối thủ của tôi!”
Dương Thanh bình tĩnh nói.
Vừa rồi là Đoàn Hoàng chủ động ra đòn mà anh chỉ đứng im tại chỗ, hai người va vào nhau cũng không ai lùi dù chỉ một bước, nhưng đã phán đoán được cao thấp!
Đoàn Hoàng không bằng Dương Thanh!
Tất nhiên Đoàn Hoàng biết điều này, sau khi ngạc nhiên, vẻ mặt ông ta nghiêm trọng nói: “Vậy cậu cũng nên biết rõ rằng, cho dù tôi không phải đối thủ của cậu thì cậu cũng không giết được tôi!”
“Vậy sao?”
Dương Thanh cười khẩy.