Dương Thanh tắm rửa sạch sẽ xong cứ như biến thành một người khác vậy, mái tóc dài còn ướt nhẹp.
“Không ngờ anh đẹp trai thế cơ đấy!”
Mục Thiên Thiên nhìn Dương Thanh với đôi mát lấp la lấp lánh.
Cô ta là một người thích ngảm trai đẹp, Dương Thanh lại có khuôn mặt nghiêm chỉnh, trước đó trông lôi thôi lếch thếch nên cũng không để ý lắm.
Nhưng giờ đây, anh cạo hết đám râu thật dài đi, để lộ ra toàn bộ gương mặt, thật sự là ngay cả ngôi sao hay thần tượng cũng không sánh bằng.
Bị đôi mắt nóng bỏng của Mục Thiên Thiên nhìn chằm chäm, Dương Thanh hơi mất tự nhiên: “Thiên Thiên, Tinh Tuyết bảo chúng ta xuống ăn cơm.
“À à, đúng rồi, tôi đến gọi anh ăn cơm, đi nào, nhanh ăn cơm thôi! Ăn rồi đi mua sắm!”
Mục Thiên Thiên nhiệt tình ôm lấy cánh tay Dương Thanh kéo xuống phòng ăn.
Vào phòng ăn, hai người nhìn thấy trên bàn được đặt ba cặp chén đũa, thức ăn là ba món ăn một món canh trông rất ngon miệng.
Lục Tỉnh Tuyết đi ra nhà bếp, thấy Dương Thanh sau khi cạo râu thì cũng kinh ngạc, chỉ là không khoa trương như Mục Thiên Thiên.
“Chị, em đã nói rồi mà, anh ấy xứng đôi với với chị lắm đấy, hai người mà mặc đồ cưới chắc ai cũng hét lên quát”
Trên mặt Mục Thiên Thiên tràn trề mong đợi như đã bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh Dương Thanh mặc vest và Lục Tinh Tuyết mặc váy cưới.
Lục Tỉnh Tuyết lập tức đỏ mặt, tức giận mắng: “Em mà còn nói linh tinh là lát nữa không cho em đi cùng đâu đấy”.
Lời đe dọa này vần có tác dụng, Mục Thiên Thiên không đùa nữa, lao đầu vào ăn cơm.
Nhưng trong bữa ăn, cô ta luôn lén nhìn Dương Thanh, cảm thấy anh rất thuận mắt.
Ăn xong, Dương Thanh chủ động mang chén đĩa xuống bếp.
“Để tôi làm cho, anh đi lên đi!”
Lục Tỉnh Tuyết vội vàng đi xuống đuổi anh ra ngoài.
Mặc dù chưa nhớ ra được gì nhưng Dương Thanh vẫn cảm thấy rất ấm áp, biết ơn nhìn theo bóng lưng bận rộn của cô ta.
Không cần biết mình là ai, là một người như thế nào, bây giờ anh chỉ là một kẻ vô dụng, sai đâu làm đấy.
Anh thật sự rất biết ơn vì Lục Tỉnh Tuyết đã đưa mình về và cho ở lại.
“Thế nào? Có phải chị họ tôi vừa xinh đẹp vừa tốt bụng không?”
Thấy Dương Thanh ngẩn người nhìn Lục Tỉnh Tuyết trong nhà bếp, Mục Thiên Thiên cười híp mất nói: ‘Dù sao thì anh cũng mất trí nhớ, quên hết mọi thứ, chỉ băng ở lại nhà họ Lục cưới chị ấy đi”.
“Mục Thiên Thiên!”
“Mục Thiên Thiên!”
Lục Tinh Tuyết trong nhà bếp tức tối la lớn.
“Dạ, em sai rồi! Em không nói nữa đâu!”
Mục Thiên Thiên nhanh chân chạy biến, sợ chọc giận chị họ rồi lát nữa không được đi mua sắm cùng.
Ngay lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng thẳng xe, sau đó một người trung niên âm trầm đi vào.
“Bác, sao bác lại đến đây?”
Thấy ông ta, mặt mày Mục Thiên Thiên tái mét.
Lục Tinh Tuyết đi ra, sắc mặt cũng rất khó coi: “Bố tìm con ạ?”