Dương Thanh cau mày hỏi: “Anh biết tôi sao?”
Tuy bây giờ anh đang mất trí nhớ nhưng đối phương lại đăng đằng sát khí nhìn mình, đương nhiên sẽ tưởng đối phương có thù oán với mình.
“Thăng khốn bám lấy vợ chưa cưới của tôi mấy ngày nay là nó hả?”
Người trẻ tuổi lạnh giọng chất vấn.
Dương Thanh thất vọng, cứ tưởng đối phương biết mình, hóa ra là vì Lục Tinh Tuyết.
Anh ta là người nhà họ Lý, còn nói mấy ngày nay Dương Thanh cứ bám lấy vợ chưa cưới của mình.
Thân phận của anh ta rất dễ đoán, chính là Lý Tấn vẫn luôn làm phiền Lục Tỉnh Tuyết.
“Anh là Lý Tấn hả?”
Dương Thanh hờ hững hỏi rồi uy hiếp: “Từ nay về sau không được phép làm phiền Tinh Tuyết, nếu không tôi gặp anh lần này sẽ đánh anh lần đấy”.
“Không muốn chết thì mau cút đi, không thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Đám người Lý Tấn nghe tới ngây dại, một lúc lâu sau Lý Tấn mới lấy lại tinh thân, không nhịn được cười phá lên.
“Ha ha ha ha… buồn cười chết mất. Một thằng ăn hại được Tỉnh Tuyết cứu về cũng dám uy hiếp cậu chủ nhà họ Lý, đúng là không biết sợi”
Người của hắn ta cũng cười lớn, nhìn Dương Thanh như đang nhìn một thằng ngu..
Ông Vương cũng phải thất vọng.
“Cậu nhỏ mau trèo lên xe trốn đi! Cậu mà xảy ra chuyện, tôi không biết ăn nói thế nào với chủ gia tộc đâu”.
Ông Vương khuyên nhủ.
Ông ta nói xong cũng không để ý tới anh nữa, chỉ cảnh giác nhìn Lý Tấn: “Không phải cuộc hôn nhân của cậu và cô chủ nhà tôi đã bàn bạc xong xuôi rồi sao? Cậu cản đường chúng tôi có ý gì?”
Lý Tấn híp mắt nhìn ông Vương, lạnh giọng nói: “Mẹ nó ai bảo ông cuộc hôn nhân của tôi và Tinh Tuyết đã bàn bạc xong xuôi?”
Ông Vương ngơ ngác. Theo như ông ta biết, hai nhà Lục Lý đang bàn chuyện hôn sự rồi mà?
“Tại thăng khốn nhà mày nên nhà họ Lục mới từ bỏ liên hôn với nhà họ Lý bọn tao đúng không?”
Lý Tấn nghiến răng nghiến lợi chất vấn.
Lúc này, ông Vương mới biết chuyện nhà họ Lục từ chối liên hôn, khó trách Lý Tấn tức giận như vậy.
Ánh mắt Dương Thanh trở nên lạnh lẽo: “Nhà họ Lục từ chối liên hôn cũng là chuyện của ông chủ Lục, liên quan gì tới tôi?”
“Ranh con, tao đã điều tra rồi, mày chỉ là một thăng vô dụng mất trí nhớ được Tỉnh Tuyết cứu về tuần trước. Cô ấy vẫn luôn chăm sóc cho mày”.
Lý Tấn nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày có biết Tinh Tuyết là vợ chưa cưới của tao không hả?
Mày dám làm ô uế thanh danh của cô ấy, tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Dứt lời, hắn ta phất tay: “Đánh phế nó cho tao!”
“Vâng!”
Hai gã vệ sĩ khôi ngô nghe lệnh, lập tức xông về phía Dương Thanh.
Ông Vương hoảng hốt vội vàng che chắn trước người anh, cả giận nói: “Con mẹ nó cậu mau cút đi cho tôi!”