“Cậu Thanh vạn tuết”
Các gia tộc bản địa ở Yến Đô đều ủng hộ hết lòng.
Từ khi tin tức Dương Thanh rời khỏi Yến Đô bị truyền ra, hầu hết các thế lực lớn ở mọi nơi trên Chiêu Châu đều chạy tới chiếm đoạt Yến Đô.
Đây là sự đả kích cực lớn với các gia tộc bản địa ở Yến Đô.
Bây giờ Dương Thanh ra mặt trấn áp đám người đến từ gia tộc quyền quý, còn đuổi họ ra khỏi Yến Đô.
“Dương…”
Khi Vũ Văn Cao Dương nhìn thấy Dương Thanh, ông ta bối rối không biết phải gọi anh là gì.
Không biết nên gọi là cậu Thanh, hay vẫn gọi là Dương Thanh.
“Bố gặp con trai còn phải khách sáo nữa sao?”
Dương Thanh cảm nhận được sự mất tự nhiên của người đàn ông ấy, không khỏi thấy đau lòng.
Vũ Văn Cao Dương nghe thấy Dương Thanh gọi mình là bố, khóe mắt ướt nhòe.
“Được, con sẽ mãi là con trai của bối”
Ông ta kích động võ vai anh mấy cái.
Đám người cầm quyền của gia tộc Vũ Văn thấy vậy đều nở nụ cười.
Hiện giờ Dương Thanh chẳng khác gì ông trời của Yến Đô, vậy mà anh vẫn nhận Vũ Văn Cao Dương là bố. Đây đúng là chuyện đáng mừng của gia tộc Vũ Văn.
Chỉ cần Dương Thanh vẫn còn, địa vị tối cao của bọn họ ở Yến Đô sẽ được giữ vững.
“Dương Thanh!”
Lúc này, một người trẻ tuổi đứng lẫn trong đám người nhìn Dương Thanh, vẻ mặt đăng đăng sát khí.
Dương Thanh cảm nhận được sát khí của đối phương, cau mày nhìn ra sau đám đông, trông thấy một gương mặt quen thuộc không hề che giấu sát khí với mình.
“Vũ Văn Bân!”
Anh bình tính nhìn đối phương, lạnh nhạt nói: “Tôi không so đo với anh không có nghĩa là anh có thể tùy ý khiêu khích tôi. Nể mặt bố, tôi có thể tha cho anh một con đường sống”.
“Nhưng nếu anh còn dám giở trò sau lưng tôi, đừng trách tôi không nương tay!”
Nói xong, một luồng áp lực khủng bố tràn tới bao trùm Vũ Văn Bân.
Giờ phút này, Vũ Văn Bân chỉ cảm thấy cả người lạnh thấu xương. Nhưng anh ta không hề e sợ, ánh mắt tàn độc nhìn chằm chăm Dương Thanh.
“Đừng tưởng bây giờ mày rất mạnh, không ai làm gì được mày. Một ngày nào đó mày sẽ phải trả giá đắt!”
Vũ Văn Bân dữ tợn nói.
Dương Thanh cười lạnh: “Tôi chờ ngày đó tới!”
Lần trước tới tổng hội Hồng Trần ở nước ngoài, anh mới biết Vũ Văn Bân vẫn luôn thuê sát thủ Hồng Trần ám sát mình.
Vì nể mặt Vũ Văn Cao Dương, anh lại chọn tha thứ cho anh ta.
Nhưng hôm nay xem ra, anh ta không định từ bỏ, còn tưởng Dương Thanh không dám giết mình.
“Mày sẽ chờ được thôi!”
Vũ Văn Bân đáp trả.