Rõ ràng là Thượng Quan Vũ đột phá, nhưng lại giống như Lý Mục đột phá.
Ngay sau đó, hai người lại lao vào nhau.
“Bịch!”
Sau cuộc va chạm, Thượng Quan Vũ bị đánh bay ra ngoài như con diều đứt dây.
“Chết đi!”
Lý Mục không hề ngừng tay, thừa thăng xông lên muốn lấy mạng Thượng Quan Vũ.
“Nhận thua! Mau nhận thua đi!”
Thượng Quan Hoàng vội vàng quát lớn.
Thượng Quan Vũ rất không cam lòng. Ông ta đã đột phá Thần Cảnh hậu kỳ nhưng vẫn bị Lý Mục chỉ có thực lực Thần Cảnh trung kỳ đánh bại.
“Tôi nhận thua!”
Rốt cuộc Thượng Quan Vũ gắn giọng hô lên.
Nhưng Lý Mục không hề có ý định thu tay, ánh mắt tràn ngập sát khí vọt lớn trước mặt Thượng Quan Vũ, giơ tay đánh xuống.
“Cậu dám!”
Thượng Quan Hoàng nổi giận phóng tới.
“Thượng Quan Hoàng định vi phạm quy định sao?”, Lý Giang Hùng cũng xông lên ngăn cản.
Lúc này, đòn trí mạng của Lý Mục đã sắp đánh trúng đầu Thượng Quan Vũ, hoàn toàn không có một ai cứu nổi.
Thượng Quan Vũ tuyệt vọng nhìn Lý Mục, ánh mắt căm hận.
“Chết đi!”
Lý Mục dữ tợn rống lên.
“Phập!”
Ngay khi tất cả đều tưởng Thượng Quan Vũ sắp bị giết, một chiếc lá rụng bỗng đâm xuyên qua giữa trán Lý Mục.
Ông ta lăn đùng ra đất, máu tươi trào ra như cánh hoa hồng nở rộ dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
Giờ phút này, Hoàng phủ Thượng Quan bốn bề yên tĩnh, ai cũng sợ hãi nhìn Lý Mục nằm trong vũng máu.
Nhất là Thượng Quan Vũ, ngoại trừ kinh hãi còn thấy may mắn vì còn sống sót.
Vừa rồi vốn không ai có thể cứu được ông ta, ngay khi ông ta tuyệt vọng nhất thì một chiếc lá bay tới xuyên thủng trán Lý Mục.
Thượng Quan Vũ cảm thấy như đang nằm mơ, những người còn lại cũng vậy.
“Kẻ nào dám ra tay độc ác với người nhà họ Lý chúng tôi như vậy?”
Đúng lúc này, Lý Giang Hùng giận dữ hỏi, toàn thân toát lên khí thế bán bộ Siêu Phàm Cảnh.
Mọi người nhìn ngó xung quanh tìm kiếm cao thủ thần bí kia.
“Đến từ đâu thì cút về đó đi. Nếu không tất cả người nhà họ Lý đều phải chịu tội chết!”