“Cậu Thanh!”
Thượng Quan Nhu xúc động nhìn bóng lưng quen thuộc chắn trước mặt mình.
Thượng Quan Hoàng kích động khi nhìn thấy Dương Thanh, trái tim vẫn luôn lo lắng cuối cùng đã bình tĩnh lại.
Sở dĩ lão ta có thể kiên trì không ra tay, trơ mắt nhìn Lý Giang Hùng điên cuồng tấn công người của Hoàng tộc khiến họ bị thương nặng, thậm chí chết cũng vì gửi gắm hi vọng vào Dương Thanh.
Thượng Quan Hoàng vẫn bị Lý Trọng ngăn cản nên không có cách đi cứu người của Hoàng tộc. Một khi lão ta ra tay với Lý Trọng, rất có khả năng sẽ bị Lý Trọng giết chết.
Vào lúc Lý Giang Hùng sắp giết chết Thượng Quan Nhụ, lão ta đã quyết tâm sẽ ra tay với Lý Trọng. Thượng Quan Nhu là hi vọng của Hoàng tộc, cho dù lão ta có chết cũng chắc chăn phải bảo vệ cô ta.
Nhưng lão ta không ngờ Dương Thanh sẽ xuất hiện đúng vào thời điểm quan trọng này.
Lúc này, Lý Giang Hùng bị một đòn của Dương Thanh đánh bay, cơ thể đập mạnh xuống đất giống như sao xet.
Thậm chí nơi cơ thể ông ta rơi bị lõm xuống giống như mạng nhện.
Người của Hoàng tộc Thượng Quan nhìn thấy cảnh tượng này nhất thời kinh sợ, sau đó là kích động.
Mà người nhà họ Lý nhìn thấy chủ gia tộc của mình bị một đòn đánh bay trong giây lát thì kinh ngạc tới ngây người, ánh mắt vô cùng khiếp sợ.
“Cậu là Dương Thanh?”
Tất nhiên Lý Trọng đã từng nghe nói vê Dương Thanh. Lần này lão ta tới Hoàng tộc họ Thượng Quan để giết chết anh, sau đó mới ra tay với Hoàng tộc.
Nhưng lão ta không ngờ nhà họ Lý đã ra tay với Hoàng tộc, mà lúc này Dương Thanh mới xuất hiện.
“Ông chính là ông già trăm tuổi không chịu chết ở nhà họ Lý?”
Dương Thanh bình tĩnh nhìn Lý Trọng hỏi, giọng điệu còn có vẻ trêu tức.
“Láo xược!”
Lý Trọng nổi giận.
Lão ta đường đường là cụ tổ nhà họ Lý, thế hệ người già sống hơn trăm năm lại bị một người thanh niên chỉ có hai mươi tám tuổi mắng không chịu chết.
“Ông không chỉ là không chịu chết mà còn là lão già khốn kiếp bỉ ổi vô sỉ. Ông đường đường là cao thủ Siêu Phàm Cảnh lại ra tay với cao thủ Thần Cảnh bình thường, uy hiếp một người có thực lực yếu hơn ông rất nhiều. Có phải ông thấy chuyện này rất vinh quang không?”
Dương Thanh lạnh lùng nói, sâu trong đôi mắt lóe ra sát khí.
Trước đó, anh vấn luôn nhịn dù thấy rõ mọi chuyện xảy ra bên này như lòng bàn tay, nếu không phải anh vẫn chưa thể đột phá đến Siêu Phàm Nhị Cảnh, anh sẽ không nhãn nhịn.
“Cậu muốn chết!”
Lý Trọng chợt quát một tiếng và không nhịn được nữa, lập tức lao về phía Dương Thanh.
Ánh mắt Dương Thanh lạnh lẽo, người hơi cúi xuống, trong giây lát đạp xuống mặt đất phát ra một tiếng động lớn. Mặt đất lõm xuống tạo ra một phản lực đáng sợ làm anh bản ra ngoài, lao thẳng về phía Lý Trọng.
‘Am!”
Một giây tiếp theo, một tiếng va chạm nặng nề vang vọng cả Hoàng phủ.
Mặt đất lấy vị trí dưới chân hai người làm trung tâm đã nổ mạnh, bụi bặm cuốn lên.
Một khí thế võ đạo như dời núi lấp biển cuốn theo tất cả ra xung quanh giống như đạn hạt nhân bị nổ vậy.