“Hoàng Chủ cứ yên tâm, nếu Lý Trọng tôi đã thần phục cậu Thanh thì chắc chắn sẽ không thay lòng”.
Lý Trọng nhìn về phía Thượng Quan Hoàng, nói với vẻ cảm kích: “Cảm ơn Hoàng Chủ và cô Nhu đã xin tha cho tôi!”
Thượng Quan Hoàng không nói gì. Thượng Quan Nhu vừa cười vừa nói: “Tiền bối nói quá lời rồi. Nếu ông đã thần phục cậu Thanh, vậy sau này Hoàng tộc và nhà họ Lý là người một nhà”.
“Nhà họ Lý không dám!”
Lý Trọng vội nói, sau đó nhìn về phía Lý Giang Hùng tức giận nói: ‘Đồ khốn, còn không mau xin lỗi Hoàng Chủ và cô Nhu!”
Lý Giang Hùng cũng hoàn hồn, làm gì còn vẻ kiêu căng như lúc mới tới Hoàng tộc nữa, vội nói: “Cảm ơn Hoàng Chủ và cô Nhu đã xin tha cho nhà họ Lý. Sau này, nhà họ Lý chính là thị vệ mạnh nhất của Hoàng tộc họ Thượng Quan. Nếu ai dám khinh thường sỉ nhục Hoàng tộc thì chính là kẻ thù xương máu của nhà họ Lý!”
Chẳng ai ngờ được hai gia tộc hàng đầu vốn là kình địch không đội trời chung, lúc này đã bắt tay hòa thuận trở lại.
Nhưng bọn họ đều hiểu rõ người thanh niên kia đã thúc đẩy tất cả những điều này.
Lúc này, người Hoàng tộc họ Thượng Quan và nhà họ Lý đều há hốc mồm. Vừa nãy hai bên còn đánh nhau kịch liệt, chết không ít tỉnh nhuệ, nhưng bây giờ lại trở thành gia tộc anh em sống chết có nhau vì Dương Thanh.
Nếu chuyện ở đây truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ gây chấn động cả Chiêu Châu mất.
Một phòng họp nhỏ được trang trí xa hoa trong Hoàng phủ Thượng Quan.
Ở đây chỉ có năm người là Thượng Quan Hoàng, Thượng Quan Nhu, Lý Trọng và Lý Giang Hùng, cuối cùng chính là Dương Thanh.
Thượng Quan Nhu tự mình bưng trà rót nước cho mấy người.
“Chuyện hôm nay chắc chắn sẽ truyền khắp Chiêu Châu, sợ rằng sẽ có vài gia tộc thế lực không nhịn được, muốn ra tay với Hoàng tộc Thượng Quan rồi nhỉ?”
Thượng Quan Hoàng chợt nói.
Lý Trọng và Lý Giang Hùng đều lúng túng.
Trên thân hai người chãng chịt thương tích, đặc biệt là Lý Giang Hùng càng bị thương nặng hơn.
Nếu không phải cơ thể ông ta đã được võ đạo tôi luyện, sợ là tình trạng vết thương sẽ càng nghiêm trọng hơn.
“Tất cả là tại chúng tôi không biết tự lượng sức mình, dám có ý đồ với Hoàng tộc mới tạo thành tình trạng như ngày hôm nay. Hoàng Chủ có gì căn dặn cứ nói, chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ Hoàng tộc”.
Lý Trọng vội vàng tỏ thái độ.
Lý Giang Hùng cũng nói: “Đúng vậy, bất kể là gia tộc nào, chỉ cần chúng dám có ý đồ với Hoàng tộc, nhà họ Lý sẽ là người đầu tiên không that”
Lúc này, Dương Thanh đang ngồi bên cạnh, bọn họ không dám không tỏ thái độ.
Dương Thanh bình thản bưng chén trà mới được Thượng Quan Nhu rót đầy lên, khẽ nhấp một hớp nhưng không nói gì, chờ hai gia tộc lớn bàn bạc.
Thượng Quan Hoàng trâm ngâm một lát, chợt nhìn về phía Thượng Quan Nhu hỏi: “Nhu Nhu, cháu thấy tiếp theo chúng ta nên làm gì mới thích hợp?”
Lý Trọng và Lý Giang Hùng đều kinh ngạc, dường như không ngờ Thượng Quan Hoàng sẽ hỏi ý kiến của Thượng Quan Nhu trong trường hợp này.
Ban đầu, bọn họ còn tưởng Thượng Quan Nhu được gọi tới tham dự cuộc họp nhỏ này chỉ để bưng trà rót nước. Bây giờ bọn họ mới ý thức được địa vị của cô ta trong lòng Thượng Quan Hoàng cực cao.
Thượng Quan Nhu mỉm cười rồi nói: ‘Cháu có một ý tưởng nhưng cần phối hợp với nhà họ Lý”.