Cô ta biết rất rõ sự quý giá của đan dược, bởi thời đại này đã không còn thầy luyện đan nữa rồi.
Dù có một vài thần y có y thuật tài giỏi nhưng miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể chế tạo ra những viên thuốc tương tự như đan dược, chỉ có điều công hiệu vẫn còn kém xa những viên đan dược thực sự.
Thế mà nhà họ Lý lại cho Dương Thanh một viên đan dược quý giá như vậy.
Thượng Quan Nhu cũng không nghi ngờ đan dược là thật hay giả. Bây giờ Lý Trọng bị thương nặng vẫn chưa hồi phục, tuy Dương Thanh cũng bị thương bất tỉnh, nhưng vết thương cũng không rõ ràng, anh có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Nếu nhà họ Lý dám dùng đan dược giả lừa gạt Dương Thanh, Dương Thanh sẽ không bỏ qua cho nhà họ Lý, đương nhiên nhà họ Lý cũng sẽ không dám liều lĩnh như vậy.
“Nếu vậy tôi sẽ tạm thời nhận đan dược này thay cậu Thanh, đợi sau khi tỉnh lại cậu ấy sẽ tự quyết định có dùng hay không”.
Thượng Quan Nhu mỉm cười, sau đó nói: “Tôi thay mặt cậu Thanh cảm ơn ông chủ Lý!”
Lý Giang Hùng âm thầm cả kinh, ấy thế mà Thượng Quan Nhu lại cảm ơn thay Dương Thanh, xem ra mối quan hệ giữa hai người không hề đơn giản, biết đâu chừng còn là quan hệ yêu đương.
Lão ta chỉ thoáng cả kinh, sau đó cười nói: “Cô Nhu khách sáo rồi, tôi đã tặng xong đan dược, bây giờ cũng nên trở về phục mệnh thôi”.
“Ông chủ Lý đi thong thả!”
Thượng Quan Nhu nói.
Trước khi Lý Giang Hùng đến vốn cũng không biết rõ liệu Dương Thanh đã tỉnh hay chưa. Vốn dĩ lão ta còn mang theo sách cổ mà Lý Trọng đang bị thương nặng đã dặn dò phải tặng cho Dương Thanh, nhưng cuối cùng vẫn không có cơ hội tặng đi. Lão ta chỉ đành đợi sau khi Dương Thanh tỉnh lại, tìm cơ hội tặng riêng sách cổ cho anh.
“Nhà họ Lý cũng thật hào phóng!”
Sau khi Lý Giang Hùng rời đi, Thượng Quan Nhu nhìn bình ngọc trong tay, ngạc nhiên nói.
Cùng lúc đó, Dương Thanh đang nằm trên giường, ý thức dường như rơi vào trong hỗn độn.
Một luồng khí thế võ thuật dâng trào, đột nhiên lan tràn từ trên người anh. Thượng Quan Nhu vẫn còn đang ngạc nhiên với sự hào phóng của nhà họ Lý thì đột nhiên cảm nhận được khí thế võ thuật tản mát từ trên người Dương Thanh, lập tức ngẩn người.
Hơi thở này vượt xa trạng thái mạnh nhất mà Dương Thanh bùng nổ khi tỉnh táo.
Không chỉ có Thượng Quan Nhu, mà toàn bộ Hoàng phủ Thượng Quan cũng dường như được bao phủ bởi một luồng khí thế võ thuật đáng sợ, những người trong Hoàng tộc đều kinh ngạc nhìn về hướng biệt thự nơi ở của Dương Thanh.
“Hoàng Chủ, luồng khí thế này là tản ra từ trên người Dương Thanh”.
Một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đi tới điện Thượng Quan Hoàng, báo cáo với lão ta.
Thượng Quan Hoàng khẽ gật đầu, đi ra bên ngoài điện ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy vô số đám mây đen tụ lại trên bầu trời – nơi ở của Dương Thanh.
Lúc này, mây đen cuồn cuộn bao phủ trên bầu trời – chỗ ở của Dương Thanh, thỉnh thoảng sấm sét nổ vang, trong Hoàng thành, vô số người đều ngẩng đầu nhìn lại đây.
Tại nhà họ Lý, sau khi Lý Trọng biết được hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời Hoàng phủ cũng vội vàng ra khỏi mật thất, nhìn về chỗ Hoàng phủ vẻ mặt kinh ngạc: “Đây là… trời giáng dị tượng?”
“Trời giáng dị tượng?”
Lý Giang Hùng mới trở về từ Hoàng tộc cũng nghi ngờ hỏi ngược lại.
Lý Trọng nghiêm giọng nói: “Nghe đồn chỉ có người luyện võ hoàn mỹ mới có thể khiến trời giáng dị tượng trong lúc đột phá cảnh giới. Khi người luyện võ hoàn mỹ đạt tới tới một cảnh giới nhất định, thậm chí có thể dẫn tới thiên kiếp”.
“Bởi vì thế giới này không thể chứa đựng nổi yêu nghiệt võ thuật tầm cỡ này”.