Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần

Châu Ngọc Dung vừa dứt lời, Tần Thanh Tâm sầm mặt ngay.

Nếu là hôm qua, có lẽ cô sẽ không phản ứng gay gắt như thế, nhưng đúng tối qua, hành vi của Trịnh Mỹ Linh đã khiến cô hoàn toàn thất vọng với người nhà này.

Từ lúc họ đến nhà họ Châu hôm qua cho tới đám cưới hôm nay, Châu Ngọc Dung cứ cố tình sỉ nhục họ trước mặt mọi người.

Tất cả chuyện này đã khiến Tần Thanh Tâm không thể nhịn được nữa.

“Dì út, dì không có tư cách phán xét xem chồng tôi là ai, cho dù anh ấy ăn bám thật thì liên quan gì tới dì chứ?”

Tần Thanh Tâm lạnh lùng nói tiếp: “Nếu tôi không nhớ nhầm, hình như bốn năm trước dì còn vay tôi ba trăm nghìn thì phải?”

“Mẹ tôi còn giấu bọn tôi, cho dì vay hai trăm nghìn nữa”.

“Bây giờ đã bốn năm rồi nhưng dì út vẫn chưa trả xu nào, tôi thấy vòng ngọc mà dì đeo cũng phải tới năm mươi nghìn đấy nhỉ? Chắc dì cũng không thiếu tiền, có thể trả năm trăm nghìn kia cho chúng tôi không? Đương nhiên, vì tôi vẫn nhớ tới quan hệ họ hàng nên dì không cần trả lãi”.

Những lời mỉa mai của Châu Ngọc Dung với Tần Y và Dương Thanh đã khiến mọi người chú ý từ lâu.

Lúc này Tần Thanh Tâm lại bắt chước dáng vẻ của Châu Ngọc Dung, cố ý lớn tiếng, trong lúc nhất thời, những người có mặt ở phòng tiệc này đều nghe rõ lời cô nói.

Không ai ngờ Tần Thanh Tâm lại đòi nợ Châu Ngọc Dung vào lúc này.

Thường ngày, trong mắt người nhà họ Châu, Tần Thanh Tâm là cô gái có tính cách hiền hòa, chưa bao giờ chủ động đòi nợ.

Hôm nay là ngày vui của nhà họ Châu, hơn nữa xung quanh toàn khách khứa.

Tần Thanh Tâm đòi nợ vào lúc này, tức là không chừa chút thể diện nào cho Châu Ngọc Dung.

Ngay cả Dương Thanh cũng rất bất ngờ, nhưng anh vô cùng hài lòng với sự thay đổi của Tần Thanh Tâm.

“Cô… cô nói vớ vẩn gì đó?”

Châu Ngọc Dung vô cùng bối rối, tức giận nói: “Tôi vay cô ba trăm nghìn bao giờ? Tôi vay mẹ cô khi nào hả?”

“Thanh Tâm, hôm nay là ngày vui của anh họ cháu, xem như nể mặt bác, đừng gây rối nữa”.

Chẳng biết Châu Ngọc Kiệt đã bước đến bên cạnh Tần Thanh Tâm từ lúc nào, nhỏ giọng nói

Tần Thanh Tâm không nể nang ai, lạnh nhạt nói: “Thưa bác, nếu bác không nói, tôi cũng suýt quên luôn bác đấy. Hai căn biệt thự của nhà họ Châu đều do mẹ tôi bỏ tiền ra xây, ông bà ngoại ở một căn, xem như nhà tôi biếu ông bà, nhưng lúc xây căn của bác đã tốn hơn triệu, tôi thấy bây giờ bác sống rất sung sướng, toàn lái xe sáu bảy trăm nghìn, chắc cũng không thiếu một triệu này đúng không? Hay bác trả luôn nhé?”

Đúng là không khiến người ta kinh ngạc tới chết thì không thôi!

Tần Thanh Tâm vừa đòi nợ Châu Ngọc Dung, giờ lại đòi nốt Châu Ngọc Kiệt, khiến người nhà họ Châu sợ ngu người.

Đây đúng là Tần Thanh Tâm vẫn luôn ngậm bồ hòn làm ngọt đấy ư?

“Vớ vẩn!”

“Hai căn biệt thự đó đều do tôi bỏ tiền ra xây, liên quan gì tới mẹ cô chứ?”

“Châu Ngọc Thúy, cô không đứng ra giải thích đi à!”

Châu Ngọc Kiệt thẹn quá hóa giận, quát Châu Ngọc Thúy.

Hôm qua khi ở nhà họ Châu, Tần Đại Dũng đã nhắc đến chuyện này, nhưng lúc ấy chỉ có mỗi người nhà họ Châu.

Còn hôm nay, Tần Thanh Tâm lại vạch trần chuyện này ngay trước mặt các anh em bạn bè thân thiết, đúng là khiến nhà họ Châu ê mặt.

“Thanh Tâm, đừng gây rối nữa!”

Châu Ngọc Thúy nói với vẻ chột dạ.

Tần Thanh Tâm nở nụ cười tự giễu: “Sao thế ạ? Mẹ không dám thừa nhận sai lầm của mình trước mặt mọi người à?”

“Xem như mẹ xin con, đợi đám cưới kết thúc rồi cả nhà chúng ta cùng ngồi lại để thương lượng được không?”

Tuy Châu Ngọc Thúy đang nài nỉ nhưng trong mắt lại tràn ngập sự lạnh lùng.

“Mẹ đã lén làm bao nhiêu chuyện ghê tởm sau lưng bọn con mà vẫn còn mặt mũi yêu cầu bọn con à?”, Tần Y tức giận nói.

Châu Ngọc Thúy im lặng, đối với bà ta, trước khi đạt được mục đích thì phải biết nhẫn nhịn.

“Mẹ biết sai rồi, mẹ đồng ý với các con, sau khi đám cưới kết thúc, mẹ sẽ thương lượng với bác và dì út của các con mà”.

Châu Ngọc Thúy hạ giọng cực thấp, mắt đỏ hoe: “Các con xem, khách khứa xung quanh đều đang hóng chuyện, dù sao hôm nay cũng là đám cưới của anh họ các con, các con làm ầm lên thế mà coi được à?”

Mắt Tần Thanh Tâm đỏ hoe, nếu không bị dồn ép đến nước này, sao cô phải gây chuyện chứ?

Cô nhìn quanh, trông thấy vẻ giễu cợt và trêu ngươi trên mặt rất nhiều người.

Cuối cùng cô vẫn mềm lòng: “Được, chờ đám cưới kết thúc, chúng ta bàn sau!”

“Chị…”

Tần Y đang định thuyết phục, Dương Thanh bỗng nói: “Y Y, cứ thế đã”.

Lời của Dương Thanh có tác dụng với Tần Y hơn bất cứ ai, cô ta nuốt những câu mình định nói vào bụng.

Dương Thanh hơi buồn, anh cứ tưởng nếu hôm nay ăn mặc chỉnh tề một chút thì sẽ giúp Tần Thanh Tâm được hãnh diện, nào ngờ người nhà họ Châu vẫn không chịu bỏ qua cơ hội sỉ nhục anh.

“Vâng, em nghe anh rể!”

Tần Y lại mỉa mai: “Cũng không thể giống ai đó được, đúng là già mà mất nết”.

“Con ranh này, mày nói ai già mà mất nết?”

Nghe thấy Tần Y nói thế, Châu Ngọc Dung lập tức nổi giận, đứng phắt dậy rồi quát cô ta.

“Dì chửi ai là con ranh?”

Tần Y không hề sợ hãi, bốp chát ngay: “Tôi nể tình dì là bề trên nên không so đo với dì, dì đừng có mà quá đáng!”

“Trong mắt mày còn có bề trên là tao à?”

Châu Ngọc Dung tức giận nói: “Mày tưởng mày ghê gớm lắm à? Nếu không bán thân, mày có thể trở thành tổng giám đốc chi nhánh của tập đoàn Nhạn Thanh chắc?”

“Châu Ngọc Dung, dì nói xằng nói bậy gì vậy?”

Tần Y không dám tin, cô ta không ngờ dì út của mình lại nói mình như vậy.

“Sao nào? Dám làm mà không dám chịu à? Mày hỏi mọi người ở đây xem, một con ranh vừa tốt nghiệp đại học như mày có tư cách gì để đảm nhiệm chức tổng giám đốc chi nhánh của tập đoàn Nhạn Thanh chứ? Trừ cơ thể ra thì mày có gì?”

Châu Ngọc Dung sỉ nhục Tần Y ngay trước mặt mọi người.

Mọi người đều kinh ngạc, Tần Y đã hiểu được ánh mắt của họ, đương nhiên họ sẽ tin lời Châu Ngọc Dung.

“Còn cả con điếm non này nữa, mày thèm tiền phát điên rồi à? Tao nợ nhà mày năm trăm nghìn? Sao mày không nói là năm triệu ấy?”

Châu Ngọc Dung chửi Tần Y rồi quay sang chửi Tần Thanh Tâm.

Sắc mặt Dương Thanh dần trở nên lạnh lùng, sỉ nhục anh thì được nhưng không được sỉ nhục vợ anh!

Tuy Tần Thanh Tâm tức giận nhưng vẫn im lặng, chờ Châu Ngọc Dung nói hết.

Đến khi bà ta nói xong, cô mới lạnh lùng nói: “Nói đủ chưa? Nếu đủ rồi thì bây giờ chúng ta bàn tới chuyện dì định quỵt nợ nhé!”

Tần Thanh Tâm vừa dứt lời, một người phụ nữ mặc đồ công sở đã bước đến bên cô, nhìn về phía Châu Ngọc Dung: “Chào bà, tôi là Vương Tinh - luật sư của văn phòng luật Thần Hi, tôi đã được cô Tần Thanh Tâm ủy quyền, về việc bà vay tiền không trả, tôi xin gửi bà thư mời của luật sư”.

Tiếp đến, luật sư nói một lượt về những hậu quả mà Châu Ngọc Dung sẽ phải gánh chịu khi quỵt nợ.

Bấy giờ Châu Ngọc Dung mới tin Tần Thanh Tâm định làm căng với bà ta thật.

“Dì út, dì tưởng mình không thừa nhận thì sẽ thoát nợ à? Đừng quên khi cho dì vay tiền, tôi đã viết giấy nợ, ngoài ra, thẻ ngân hàng mà mẹ tôi cho dì cũng là do tôi làm, có đủ lịch sử chuyển khoản đấy”.

Tần Thanh Tâm lạnh lùng nói.

- ---------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui