Nhìn thấy Dương Thanh xuất hiện, Long Tấn vội vàng đứng lên chào đón: “Cậu Thanh, cậu tới rồi!”
Dương Thanh khẽ gật đầu, dưới dự nghênh đón của Long Tấn, ngồi xuống bên người lão ta.
Người của Hoàng tộc họ Long đều đã từng gặp Dương Thanh, vội vàng chủ động chào hỏi.
Cảnh tượng này khiến những người trong phòng bạo sợ ngây người.
Ở đây, ngoài người của Hoàng tộc họ Long và Dương Thanh, những người khác đều là các gia tộc quyền quý đứng đầu Hoàng tộc họ Long, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp Dương Thanh.
Trước kia, họ cũng chỉ mới nghe danh Dương Thanh, hôm nay được gặp mới biết anh lại trẻ như vậy.
“Cậu Thanh, ở đây đều là người trong các gia tộc đứng đầu Hoàng thành Long, cậu xem, có cần căn dặn gì không?”, Long Tấn cung kính hỏi.
Thái độ của lão ta đối với Dương Thanh vô cùng cung kính, khiến cho những người quyền quý ở đây càng khiếp sợ hơn.
Nhưng cũng chỉ là kinh ngạc, trong mắt rất nhiều người đầy nghỉ ngờ. Dâu sao Dương Thanh vẫn còn quá trẻ, nhìn còn chưa tới ba mươi tuổi.
Mặc dù bọn họ đã nghe các tin đồn liên quan tới Dương Thanh, nói anh có thực lực Siêu Phàm Cảnh, nhưng cũng chỉ là tin đồn, còn rốt cuộc thực lực của Dương Thanh như thế nào, bọn họ chưa được nhìn thấy tận mắt.
Vì vậy, khi nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt của rất nhiều người có thêm mấy phần khinh khi.
Đối với sự thay đổi sắc mặt của những người này, Dương Thanh có chú ý tới, nhưng anh cũng không nói thêm gì, tiệc mừng thọ trăm tuổi của Diệp Lâm ngày mai mới là điểm chính.
Điều anh quan tâm nhất cũng chỉ là cao thủ Siêu Phàm Cảnh thật sự, nếu không phải có giao tình với Hoàng tộc họ Long, anh cũng chẳng tới đây.
Trước sự mong đợi của Long Tấn, Dương Thanh lắc đầu: “Tôi không có gì muốn nói, các người cứ coi như tôi không tồn tại, cần bàn gì thì cứ bàn đi”.
Lúc này Long Tấn mới gật đầu, đảo mắt khắp căn phòng, lạnh giọng nói: “Ngày mai chính là tiệc mừng thọ trăm tuổi của Diệp Lâm, Hoàng Chủ đời trước của Hoàng tộc họ Diệp. Lần này, Hoàng tộc họ Diệp mời rất nhiều thế lực đứng đầu, nhất là các thế gia tộc đứng đầu ở các Hoàng thành cũng được mời tới”.
“Nhưng tiệc mừng thọ trăm tuổi của Diệp Lâm lại cử hành ở Yến Đô, chuyện này có thể thấy rõ dã tâm của Hoàng tộc họ Diệp rất lớn, mục tiêu của họ là Đế Thôn!”
Nghe vậy, mọi người đều kinh hãi.
Trước đó bọn họ luôn không hiểu vì sao tiệc mừng thọ của Diệp Lâm là ngày quan trọng như vậy mà lại không cử hành ở Hoàng thành Diệp.
Bây giờ nghe Long Tấn nói như vậy, bọn họ mới hiểu ra.
“Hoàng tộc họ Diệp thật sự có lá gan này sao? Bọn họ không sợ người trăm năm trước chỉ dùng sức một mình đã trấn áp được năm Hoàng tộc lớn lúc đó sao?”
Có người lên tiếng hỏi, mặt đầy nghi ngờ.
Người nói chuyện chính là Lâm Huy – chủ gia tộc họ Lâm, một trong bốn gia tộc lớn ở Hoàng thành Long.
Không chỉ Lâm Huy, những người đứng đầu của ba gia tộc lớn khác cũng liên tục gật đầu, hiển nhiên đều có cùng mối nghỉ ngờ với Lâm Huy.
Như vậy có thể thấy trong lòng những người này, cao thủ chỉ dựa vào sức của mình để trấn áp được năm Hoàng tộc lớn trăm năm trước đáng sợ đến mức nào.
Long Tấn nghiêm nghị nói: “Nghe nói, trắm năm trước, người kia đã gần trăm tuổi, bây giờ đã lại qua trăm năm, nếu như người kia thật sự tôn tại, vậy thì hẳn đã gần hai trăm tuổi rồi”.
“Dõi mắt khắp Chiêu Châu, các người đã từng nghe nói có người hai trăm tuổi chưa?”
Mọi người rối rít lắc đầu, nhưng Lâm Huy lại nói: “Cho dù người kia đã không còn trên đời này nữa, nhưng người kia còn có hậu nhân, còn có đồ đệ. Ngài ấy mạnh như vậy, đồ đệ và hậu nhân của ngài ấy chắc chắn vô cùng lợi hại”.