Sau khi những người khác rời đi, sắc mặt của Long Tấn sa sầm, lạnh giọng nói: “Đúng là khi dễ Hoàng tộc họ Long. Đợi sau khi chuyện ở Yến Đô kết thúc, đó sẽ là thời điểm chỉnh đốn các thế lực trong Hoàng thành Long”.
Dứt lời, lão ta đưa mắt sang Dương Thanh, nghiêm túc bảo rằng: “Thưa cậu Thanh, tôi rất xin lỗi vì chuyện hôm nay. Tôi cứ tưởng mọi chuyện Sẽ rất thuận lợi, không nghĩ rằng lại xảy ra nhiều chuyện như thế”.
Dương Thanh lắc đầu, hỏi: “Ông có biết gì về Phương Nho không?”
Long Tấn hơi thắc mắc nhưng vẫn gật đầu trả lời: “Bình thường Phương Nho hay tỏ ra là một người ngay thẳng, nhưng thực tế thì ông ta ỷ vào việc có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong nên không xem Hoàng tộc họ Long ra gì. Khi Long Hoàng tiền nhiệm vẫn còn, ông ta đã muốn giết Phương Nho nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội”.
Lông mày của Dương Thanh lập tức nhíu lại.
Lão ta nói như vậy tức là không biết Phương Nho có âm thầm câu kết với ai hay không.
“Cậu Thanh, sao đột nhiên cậu lại hỏi đến Phương Nho?”, Long Tấn hỏi.
Anh trả lời: “Đáng ra trong tình cảnh như hôm nay, cho dù Phương Nho có ngang tàng đến đâu cũng sẽ thu bớt lại chứ không phải như thế, tôi nghi ngờ ai đó đã xúi giục ông ta”.
“Không chỉ Phương Nho, chuyện đó có thể cũng đã xảy ra với người đứng đầu của ba gia tộc lớn còn lại. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi thôi, dù sao thì đó cũng là người trong Hoàng thành Long, ông hiểu về bọn họ nhiều hơn tôi”.
Nghe thấy lời này của Dương Thanh, nét mặt của Long Tấn trở nên tối tăm. Lão ta trầm tư một lát rồi mới lên tiếng: “Cậu Thanh nghi ngờ cũng có lý, bình thường nhà họ Phương có kiêu ngạo đến đâu cũng không dám công khai đối đầu với Hoàng tộc họ Long”.
“Ba gia tộc lớn còn lại thì đáng ra càng không dám làm vậy mới đúng. Ban đầu, tôi cho rằng vì tôi chỉ vừa mới nhậm chức Hoàng Chủ nên họ không phục, bây giờ xem ra đó chỉ là một phần nguyên nhân, chủ yếu vấn là do họ được ai đó chống lưng”.
“Hoàng tộc họ Diệp dám gióng trống khua chiêng mở tiệc chiêu đãi các gia tộc quyền quý như thế chắc chắn là đã chuẩn bị sẵn sàng”.
“Nếu như tôi không đoán sai thì thế lực đứng sau bốn gia tộc lớn của Hoàng thành Long chính là Hoàng tộc họ Diệp”.
“Tôi còn đoán rằng, không chỉ bốn thế lực đó mà sau lưng của các gia tộc đứng đầu Hoàng thành Thượng Quan và Hoàng thành Đoàn cũng có bóng dáng của Hoàng tộc họ Diệp”.
Nghe Long Tấn nói xong, ngay cả Dương Thanh cũng cảm thấy thảng thốt.
Anh vốn chỉ nghĩ đến việc nhà họ Phương có thể đã bị ai đó xúi giục, sau khi nghe Long Tấn phân tích, anh nghĩ răng cho dù suy đoán của lão †a không đúng thì cũng không khác chân tướng là bao.
Như vậy thì, các gia tộc đứng đầu Hoàng thành Thượng Quan và Hoàng thành Đoàn đều đã bị Hoàng tộc họ Diệp mua chuộc rồi hay sao?
Dễ thấy rằng nếu những gì Long Tấn vừa đoán là đúng thì trong bữa tiệc mừng Diệp Lâm được một trăm tuổi ngày mai, chỉ cần Hoàng tộc họ Diệp vung tay lên thì không cần họ tự ra tay, những gia tộc lớn trong ba Hoàng thành đã chủ động khiêu khích Hoàng tộc phía trên mình.
“Cậu Thanh, chuyện này rất quan trọng, phải nghĩ cách liên lạc với Hoàng tộc Thượng Quan và Hoàng tộc họ Đoàn thôi, chờ đến tiệc mừng thọ ngày mai thì đã muộn rồi”, Long Tấn đưa ra ý kiến.
Dương Thanh gật đầu: “Bên Hoàng tộc Thượng Quan để tôi, còn ông liên lạc với Hoàng tộc họ Đoàn để bảo họ chuẩn bị sẵn sàng đi”.
“Vâng!”, Long Tấn đáp.
Hai người lập tức làm việc, Dương Thanh nhanh chóng liên lạc với Thượng Quan Hoàng.
“Cậu Thanh, muộn thế này rồi sao đột nhiên gọi cho tôi vậy?”, Thượng Quan Hoàng vừa cười vừa hỏi.
Dương Thanh không nói lời thừa thãi, đi thẳng vào vấn đề: “Ông phải cẩn thận với tất cả những gia tộc trong Hoàng thành Thượng Quan được mời. Rất có thể họ đã bị Hoàng tộc họ Diệp mua chuộc…”
Sau đó, anh kể sơ lược chuyện vừa xảy ra cùng với phỏng đoán của Long Tấn cho lão ta biết.