Hai ông lão lắc đầu, Tống Tả đáp lời: ‘Không phiền đâu, vốn dĩ là chúng tôi mang ơn người khác, có thể dùng cách này để trả ơn thì cũng tốt cho chúng tôi”.
Dương Thanh không khách sáo thêm, nhìn đồng hồ, chỉ còn nửa tiếng nữa là tiệc mừng thọ trăm tuổi của Diệp Lâm sẽ diễn ra.
Giữa lúc đó, Tiền Bưu gõ cửa đi vào, trong tay còn cầm một lá thư mời mạ vàng.
“Cậu Thanh, Hoàng tộc họ Diệp gửi thư mời cho cậu”, ông ta đưa thư mời cho Dương Thanh bằng hai tay.
Anh kinh ngạc hỏi: ‘Hoàng tộc họ Diệp cũng gửi thư mời cho tôi nữa sao?”
Điều này nằm ngoài dự liệu của Dương Thanh. Anh còn đang suy nghĩ làm thế nào để dự tiệc của Diệp Lâm, không nghĩ tới đối phương lại chủ động gửi thư mời cho mình.
Dương Thanh mở thư ra, quả nhiên nội dung chính là mời tham dự bữa tiệc mừng thọ trăm tuổi của Diệp Lâm. Quả là không lường trước được.
“Cậu Thanh, có lẽ Hoàng tộc họ Diệp đã đoán trước cậu sẽ đến dự nên mới chủ động mời”, Tiền Bưu cho ý kiến.
Dương Thanh gật đầu: “Không cần biết họ có mục đích gì, đã mời thì tôi phải đến dự thôi. Còn nửa tiếng nữa là bắt đầu, giờ qua đấy cũng vừa lúc”.
Anh vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài, đồng thời hỏi: “Ông và Satan đã chuẩn bị xong chưa?”
“Cậu Thanh yên tâm, mọi thứ đều đã đâu ra đấy, chỉ chờ lệnh của cậu!”, Tiền Bưu theo sau, trả lời.
“Tốt”
Trong lúc nói chuyện, bốn người đã ra ngoài lên xe, Tiền Bưu làm tài xế.
Hai mươi phút sau, một chiếc Rolls Royce màu đen dừng trước khách sạn quốc tế Yến Đô.
Dương Thanh xuống xe đầu tiên, Tống Tả và Tống Hữu đi theo sau lưng như vệ sĩ.
Về phía Tiền Bưu, sau khi chở Dương Thanh và hai anh em họ Tống đến nơi thì đánh xe rời đi.
Ông ta còn chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
“Mời cậu lấy thư mời ral”
Dương Thanh vừa mang Tống Tả và Tống Hữu đến lối vào khách sạn thì bị một người trung niên mặc vest đen, giày da chặn đường, cảnh giác nhìn họ.
Rõ ràng người trung niên này đã nhận ra họ, nhưng Dương Thanh thắc mắc là lẽ nào đối phương không biết Hoàng tộc họ Diệp đã mời mình?
Dương Thanh không nói gì, chỉ lấy thư mời ra.
Người trung niên nhận lấy, vừa nhìn thoáng qua đã nhíu mày.
“Xin lỗi, cậu không thể vào!”
Ông ta đột nhiên nói.
Lời vừa dứt thì mấy cao thủ Thần Cảnh xông đến, bao vây anh và hai anh em họ Tống.
Nét mặt của Dương Thanh tức khắc sa sâm: “Vì sao tôi không thể vào?”
Dương Thanh có thể phát hiện ra được người đàn ông trung niên ở cửa đã nhận ra mình, nhưng sau khi kiểm tra thư mời thì lại không cho anh vào.
Điều này khiến anh cảm thấy có âm mưu, quả nhiên người đàn ông trung niên lập tức nói: “Bởi vì thư mời của cậu là giải”
Khi người đàn ông trung niên từ chối không cho Dương Thanh vào, anh đã đoán được khả năng này nhưng không ngờ lại đúng như anh nghĩ.
Lúc này cách thời gian khai tiệc mừng thọ của Diệp Lâm chỉ còn đúng năm phút, những người nên đến đều đã đến, Dương Thanh coi như là nhóm người cuối cùng.