Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần

“Cô không xứng được biết!”

Dương Thanh đột nhiên châm chọc nói.

Vu Hiểu Vi lập tức thẹn quá hóa giận: “Anh chơi tôi đấy à?”

Mặc dù Dương Thanh không so đo với cô ta nhưng cũng không có thói quen lấy ơn báo oán.

Cô ta năm lần bảy lượt khiêu khích đã chạm đến giới hạn cuối cùng của anh.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Trần Anh Hào reo lên. Anh ta nhìn số gọi tới, cười lạnh một tiếng rồi nghe máy.

“Sếp Trần, chúng tôi vẫn đang cố hết sức điều tra chuyện anh giao cho. Nhưng vừa nãy tôi tra được một chuyện rất quan trọng phải lập tức báo cáo cho anh biết!”

“Một tháng trước, Thiên Phủ Thành chuyển năm mươi triệu vào tài khoản cá nhân của Lý Vỹ nhưng lại không được ghi chép trong báo cáo tài vụ!”

“Tôi nghi ngờ Lý Vỹ đang tham ô tài sản công ty!”

Trần Anh Hào mở loa ngoài để nghe điện thoại nên tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng.

Tất cả nín thinh nhìn chằm chằm vào Lý Vỹ đang run lẩy bẩy.

Nghe thấy vậy, ánh mắt của Vu Hiểu Vi tràn đầy sợ hãi.

Lý Vỹ hoảng sợ ngồi bệt xuống đất, không còn sức để đứng dậy.

Sắc mặt của Trần Anh Hào cũng trở nên khó coi. Tuy anh ta biết Lý Vỹ có vấn đề nhưng không ngờ vấn đề này lại lớn như vậy, tài khoản cá nhân của Lý Vỹ nhận vào tận năm mươi triệu.

“Đồ chết tiệt, rốt cuộc ông đã làm gì?”, Trần Anh Hào tức giận quát.

Trong thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Trần, không ai có thể vượt qua anh ta.

Trần Hưng Hải đã giao Thiên Phủ Thành cho anh ta, chứng tỏ năng lực của anh ta không hề tầm thường.

Ngoại trừ từng đắc tội Dương Thanh, Trần Anh Hào thực sự rất xuất sắc, nghe nói lúc học thạc sĩ đã tự mình sáng lập tập đoàn Anh Hào mà không hề nhờ vào gia tộc.

“Sếp Trần, tôi sai rồi, xin cậu tha cho tôi một con đường sống. Tôi thật sự biết sai rồi…”

Lý Vỹ lắp bắp xin lỗi, toàn thân không ngừng run rẩy.

Ông ta biết rõ chuyện tham ô tài sản công ty sẽ gây ra phiền phức lớn thế nào.

“Lý Vỹ, uổng công nhà họ Trần tin tưởng ông, vậy mà ông dám tham ô năm mươi triệu, đúng là gan to bằng trời!”, Trần Anh Hào tức tới mức mặt mày xám xanh.

Chắc chắn anh ta sẽ không tha cho Lý Vỹ, nhưng chuyện này lại bị Dương Thanh bắt gặp.

Anh ta sợ sẽ khiến Dương Thanh không vui, như thế thì anh ta sẽ bị Trần Hưng Hải vứt bỏ.

“Sếp Trần, tất cả là tại con khốn này. Nó lừa tôi moi một khoản tiền của công ty mua cổ phiếu. Đợi đến khi có lời sẽ lặng lẽ trả lại tiền cho công ty”.

“Nhưng ai ngờ ngày đầu tiên đầu tư vào thị trường chứng khoán, tôi đã bị lỗ mấy triệu. Tôi không cam lòng, tưởng hôm nay lỗ mấy triệu thì ngày mai có thể kiếm về mấy triệu.”

“Nhưng trời không chiều lòng người, mấy ngày tiếp theo tôi đều thua lỗ. Liên tục bảy ngày mất tiền, năm mươi triệu tôi chỉ còn lại hai mươi triệu”.

“Lúc đó tôi mới nhận ra phiền phức lớn rồi, vội vàng rút tiền về. Thế nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi đã lỗ ba mươi triệu!”

“Sếp Trần, tôi biết sai rồi, xin cậu cho tôi thêm một cơ hội. Tôi nhất định sẽ dốc sức kiếm tiền cho công ty, nhanh chóng trả lại số tiền kia”.

Lý Vỹ khóc như mưa. Ông ta thực sự sợ Trần Anh Hào sẽ báo cảnh sát, vậy thì nửa đời sau ông ta sẽ phải sống trong tù.

“Hai mươi triệu còn lại đâu?”, Trần Anh Hào cắn răng nói.

Lý Vỹ vội vàng chỉ sang Vu Hiểu Vi: “Con ả này bảo cho nó một tháng, nó sẽ kiếm được tiền về. Chỗ còn lại đều ở chỗ nó”.

Mặt mũi Vu Hiểu Vi trắng bệch, thấy mọi chuyện đều bị bại lộ, vội vàng hét lớn: “Lý Vỹ, ông đừng nói hươu nói vượn. Tôi không hề biết ông tham ô năm mươi triệu chứ đừng nói tới hai mươi triệu gì đó!”

“Con đàn bà khốn kiếp, cô nói cái gì?”, Lý Vỹ đỏ bừng mắt gào lên.

“Chuyện ông tự làm liên quan gì đến tôi?”

Vu Hiểu Vi ném thẻ nhân viên xuống đất: “Thiên Phủ Thành có cái gì đặc biệt? Bà đây không thèm làm nữa!”

Dứt lời, cô ta định quay lưng bỏ đi.

“Cô dám bước ra khỏi Thiên Phủ Thành một bước, tôi sẽ khiến cô bị xe tông chết ngay khi rời khỏi Phố đồ cổ Thế Kỷ!”

Trần Anh Hào cố nén giận, đột nhiên lên tiếng nói.

Anh ta không ngốc, chuyện đã tới nước này, chắc chắn Lý Vỹ không nói dối.

Nhất định Vu Hiểu Vi chột dạ nên mới định bỏ chạy.

Quả nhiên, Vu Hiểu Vi bị uy hiếp bắt đầu sợ hãi, lập tức ngừng chân giữa không trung không dám bước ra khỏi Thiên Phủ Thành.

Cô ta biết rõ thân phận của Trần Anh Hào. Cậu chủ nhà họ Trần ở Châu Thành muốn khiến cô ta chết dễ như trở bàn tay.

“Sếp Trần, anh đừng nghe Lý Vỹ nói nhảm. Tôi hoàn toàn không biết chuyện ông ta tham ô tài sản công ty. Ông ta nói đưa cho tôi hai mươi triệu là vô căn cứ”.

Vu Hiểu Vi hoảng loạn chối đây đẩy.

“Vu Hiểu Vi, cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, may mà tôi cẩn thận không thì bị cô hại chết rồi!”

Lý Vỹ bỗng nhiên lấy điện thoại bật một file ghi âm lên.

“Chồng ơi, bộ phận tài chính của Thiên Phủ Thành đều do anh quản lý, sợ cái gì? Hơn nữa chúng ta chỉ tạm thời mượn dùng một chút, đâu phải sẽ không trả về?”

“Anh yên tâm, em đã theo dõi cổ phiếu này cả tháng rồi, hiểu nó rất rõ. Chỉ cần bỏ vốn năm mươi triệu vào đầu tư, một tháng sau sẽ lãi thêm mười triệu!”

“Đến lúc đó chúng ta lại trả năm mươi triệu về công ty. Còn mười triệu kiếm được chúng ta lại đầu tư vào thị trường chứng khoán. Với trí thông minh của em, chắc chắn trong vòng một năm có thể kiếm gấp bội số tiền mười triệu đó!”

Chỉ một đoạn ghi âm ngắn ngủi đã đủ chứng minh Lý Vỹ tham ô năm mươi triệu là do bị Vu Hiểu Vi giật dây.

“Con khốn, bây giờ cô định giải thích thế nào?”, Lý Vỹ giận dữ hét lớn.

Vu Hiểu Vi chết lặng, không ngờ Lý Vỹ vẫn luôn bị cô ta điều khiển lại đề phòng mình như vậy.

Chiêu này đã đạp cô ta xuống vực sâu.

Nhưng chỉ thoáng chốc, Vu Hiểu Vi đỏ mắt giận dữ hét: “Không sai, tôi dụ dỗ ông tham ô năm mươi triệu nhưng quyền quyết định ở trong tay ông, người mua cổ phiếu cũng là ông. Tôi chẳng được chia đồng nào, liên quan gì đến tôi?”

“Thế thì cô hãy nghe tiếp đi!”, Lý Vỹ lại bật một đoạn ghi âm khác.

“Chồng đừng nản chí, lần này thua lỗ nhưng đâu phải chúng ta không còn cơ hội xoay chuyển tình thế?”

“Anh hãy đưa hai mươi triệu còn lại cho em. Em hứa sẽ kiếm đủ năm mươi triệu cho anh trong vòng một tháng”.

Đoạn ghi âm ngắn ngủi chứng minh, Lý Vỹ đã đưa hết số tiền còn lại cho Vu Hiểu Vi.

Vu Hiểu Vi ngơ ngác định phản bác, Lý Vỹ nhanh miệng cướp lời: “Tôi biết chỉ dựa vào đoạn ghi âm này vẫn chưa đủ để chứng minh tôi đã đưa hết tiền cho cô”.

“Không sao, tôi vẫn còn chứng cứ!”

Lý Vỹ cười lạnh nói.

“Tại sao tài khoản em đưa anh không phải là của em?”

“Đây là tài khoản của thầy em, Hướng Dương. Anh yên tâm, thầy ấy sẽ không lừa em đâu”.

“Được, anh chuyển khoản đây!”

Lại thêm một đoạn ghi âm nữa.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không ngờ ông ta lại cẩn thận như vậy, xem ra đã cảnh giác với Vu Hiểu Vi từ lâu rồi.

“Cô không cho tôi tài khoản của cô vì sợ có ngày như hôm nay đúng không?”

“May mà tôi giữ lại chứng cứ, nếu không đã bị cô hại thảm!”

“Tôi đã gửi hết hai mươi triệu còn lại vào tài khoản tên Hướng Dương kia, ghi chép chuyển khoản đều có. Bây giờ cô còn định chối cãi thế nào?”

Lý Vỹ điên cuồng cười lớn.

Ông ta có ngày hôm nay đều do Vu Hiểu Vi hại, cho dù có phải chết cũng quyết kéo cô ta chết theo.

Gương mặt của Vu Hiểu Vi tát mét. Lý Vỹ đã bày ra toàn bộ chứng cứ trước mặt mọi người, cô ta hoàn toàn hết đường chối cãi.

Đúng lúc này, mấy cảnh sát trang bị vũ khí đi vào Thiên Phủ Thành: “Xin hỏi ai vừa báo cảnh sát?”

“Chào anh, tôi là tổng giám đốc Trần Anh Hào của Thiên Phủ Thành. Tôi là người đã báo cảnh sát”.

Trần Anh Hào chỉ vào Lý Vỹ và Vu Hiểu Vi: “Hai người họ tham ô năm mươi triệu của công ty, chứng cứ vô cùng xác thực, nhờ các anh cảnh sát điều tra giúp tôi!”

- ---------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui