Sao Vương Hổ có thể tin lời Dương Thanh?
Dương Thanh chỉ vứt bừa mấy cây đũa ra ngoài mà thực sự có thể giết chết xạ thủ cách xa vài trăm mét thì đâu còn là con người nữa?
"Bắn đi! Bắn chết nó cho tao!"
Vương Hổ tức tối gầm thét, liên tục ra hiệu về phía cửa sổ.
Nhưng vẫn không có tiếng súng nào vang lên.
"Ông chủ, trên cửa sổ có ba vết đạn!"
Đúng lúc này, một gã thanh niên nhà họ Vương bỗng cả kinh chỉ vào lỗ nhỏ trên cửa sổ thủy tinh.
Ba lỗ thủng này là do Dương Thanh ném ba cây đũa bạc xuyên qua.
Nhưng bọn họ lại coi thành vết đạn.
Người nhà họ Vương đồng loạt nhìn mấy lỗ nhỏ trên cửa kính, người nhà họ Ngải cũng tò mò nhìn theo.
"Có vết đạn thật này!"
"Tức là các xạ thủ đã nổ súng rồi?"
"Nhưng sao hai thằng khốn kia vẫn sống nhăn vậy?"
Người nhà họ Vương đều vô cùng khó hiểu.
Rõ ràng đã thấy "vết đạn” nhưng Dương Thanh và Mã Siêu vẫn chưa chết.
"Chẳng lẽ đám xạ thủ ấy đều bắn trượt?"
Có người suy đoán.
"Ba tay súng bắn tỉa này đều là xạ thủ nổi danh hàng đầu thế giới, thành tích trăm phát trúng cả trăm, sao có thể bắn trượt được?"
Có người biết tình hình bèn giải thích.
"Nhưng hình như đường kính lỗ đạn của súng bắn tỉa không nhỏ vậy đâu?"
Rốt cuộc cũng có người nhận ra điều bất thường, run rẩy nói.
"Hình như đúng là hơi nhỏ thật! Đường kính này hình như là... của đầu đũa!"
Chợt có người kinh hoàng hô lên, sau đó vội quay đầu nhìn Dương Thanh.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía anh.
Dương Thanh vẫn ngồi đó nghịch một chiếc đũa bạc khác trong tay.
"Keng!"
Ngay dưới ánh nhìn khiếp sợ của mọi người, Dương Thanh lại vung tay ném chiếc đũa ra.
Một tiếng động vang lên, mặt cửa kính xuất hiện thêm một lỗ nhỏ.
Đường kính của lỗ nhỏ này hoàn toàn giống hệt ba "vết đạn" kia.
"Keng keng keng!"
Trong lúc đám đông còn đang hoảng hốt nhìn lỗ nhỏ trên cửa kính, Dương Thanh lại cầm mấy cây đũa bạc ném ra liên tiếp.
Những tiếng va chạm giòn giã vang lên. Người nhà họ Vương và nhà họ Ngải hoảng sợ phát hiện, mỗi lần Dương Thanh ném một cây đũa ra, trên mặt kính lại xuất hiện một lỗ nhỏ y hệt.
Hơn mười cây đũa bạc liên tiếp bị ném ra, tấm cửa kính đã thủng lỗ chỗ như cái sàng.
Tất cả các lỗ nhỏ đều có đường kính bằng nhau.
Mấy cao thủ của nhà họ Vương và nhà họ Ngải nhìn chằm chằm những "vết đạn" dày đặc kia, chợt phát hiện một sự thật vô cùng đáng sợ.
Trong bọn họ cũng có người ném đũa xuyên qua cửa kính, nhưng không ai có thể ném thủng cửa kính mà không khiến tấm kính đó vỡ nát.
Chỉ khi lực dồn vào chiếc đũa bạc cực kì lớn thì mới có thể xuyên thủng lớp thủy tinh trong nháy mắt, chỉ để lại một lỗ nhỏ hoàn hảo mà không làm cả tấm kính vỡ vụn.
Nghĩ đến lời Dương Thanh vừa nói, bọn họ lập tức hoảng hốt.
Nếu Dương Thanh thật sự muốn ra tay, chẳng phải chỉ cần ngồi đó ném bừa mấy cây đũa là có thể lấy mạng bọn họ rồi sao?
"Không thể nào! Sao có thể như vậy được?"
Hiển nhiên Vương Hổ cũng nhận ra điều này. Lão ta lắc đầu nguầy nguậy không dám tin.
"Kính viễn vọng đâu! Lấy kính viễn vọng ra đây cho tôi!", lão ta giận dữ hét lên.
Một gã thanh niên nhà họ Vương nhanh chóng lấy kính viễn vọng tới.
Vương Hổ ngắm ống kính vào vị trí của các tay súng bắn tỉa.
Khi thấy được nửa cây đũa bạc cắm trên trán gã xạ thủ thứ nhất, lão ta không khỏi run lên.
Tay súng thứ hai cũng hệt như vậy, Vương Hổ loạng choạng suýt ngã.
Cuối cùng, khi thấy tay súng thứ ba cũng không khác gì, lão ta không kìm được nỗi sợ hãi khủng khiếp lan tràn trong tim, kiệt sức ngồi phịch xuống đất.
"Cậu... cậu không phải là người, cậu không phải là người!"
Vương Hổ run rẩy kêu lên.
Ầm!
Những người có mặt ở đây đều sợ đến ngây dại!