Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần

“Vợ, có phải em đang rất muốn tát cô ta một cái không?”, Dương Thanh đột nhiên hỏi.

Tần Thanh Tâm vô thức gật đầu, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, vội nói: “Dương Thanh, anh đừng nói lung…”

“Bốp!”

Nhưng cô nói quá muộn. Ngay khi cô gật đầu Dương Thanh đã vọt tới tát vào mặt Lưu Điềm.

“Đồ, đồ chết tiệt, sao anh dám đánh tôi?”

Khóe miệng Lưu Điềm rướm máu, khó tin chỉ vào Dương Thanh tức giận hét lên.

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Miệng của cô quá bẩn thỉu, tạm cho cô một bài học trước, nếu còn tái phạm tôi chỉ đành cho cô một bài học lớn hơn”.

Lưu Điềm đang định nạt lại thì bị ánh mắt tràn đầy sát khí của Dương Thanh dọa sợ, lập tức nuốt lại toàn bộ lời định nói.

“Chồng ơi, anh ta đánh em!”

Lưu Điềm ôm cánh tay Tôn Quảng bật khóc nức nở.

Tôn Quảng thản nhiên nhìn chằm chằm Dương Thanh: “Ranh con, mày đánh người phụ nữ của tao, tao muốn mày chịu trách nhiệm không quá đáng chứ?”

“Anh muốn chịu trách nhiệm kiểu gì?”, Dương Thanh lạnh giọng hỏi.

Tôn Quảng liếc nhìn Tần Thanh Tâm, ánh mắt gian tà, sâu xa nói: “Để người phụ nữ của mày hầu hạ tao một đêm, tao sẽ coi như không có gì xảy ra”.

“Chồng ơi, anh ta đánh vợ chưa cưới của anh đấy. Sao anh có thể làm như vậy?”, Lưu Điềm khó tin hỏi.

“Câm miệng!”

Tôn Quảng quát lớn dọa Lưu Điềm run rẩy toàn thân, không dám nói gì nữa, vẻ mặt tủi thân.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tần Thanh Tâm, Tôn Quảng đã thèm muốn cô. Bây giờ Dương Thanh tát Lưu Điềm, đúng là cơ hội tốt cho gã.

“Anh muốn chết phải không?”

Ánh mắt Dương Thanh hiện lên sát khí, lạnh lùng nói: “Tôi khuyên anh hãy gọi cho Tôn Húc trước đi”.

“Mày biết chủ của gia tộc tao sao?”, Tôn Quảng khẽ nhíu mày.

“Tôi không chỉ biết chủ của gia tộc các người, ông ta còn từng quỳ xuống xin tôi tha thứ rồi đấy”, Dương Thanh nói đúng sự thật.

“Ranh con, mày chết chắc rồi! mày dám sỉ nhục chủ gia tộc, nhà họ Tôn sẽ không bỏ qua cho mày!”, Tôn Quảng cả giận nói.

Đương nhiên gã sẽ không tin tưởng Dương Thanh.

“Vậy sao?”

Dương Thanh cười lạnh một tiếng, bỗng lấy điện thoại ra nói: “Anh không tin thì để tôi gọi cho Tôn Húc một cuộc”.

Dứt lời, anh không đợi Tôn Quảng lên tiếng đã gọi điện thoại cho Tôn Húc.

“Nhóc con, mày làm màu giỏi đấy. Tao cũng muốn xem thử mày có gọi được cho chủ gia tộc của tao không”.

Tôn Quảng cũng không gấp, cười híp mắt nói: “Cậu đừng lấy lí do ngu ngốc như ông chủ Tôn không nghe máy của cậu đấy”.

Điện thoại vang lên mấy tiếng liên tục, Tôn Húc không hề nghe máy.

“Thôi, đừng làm màu nữa. Sao chủ gia tộc của tao có thể quen biết một thằng ở rể như mày được? Tao khuyên mày ngoan ngoãn để vợ mày hầu hạ tao một đêm, chứ không bị đánh gãy tay gãy thì không tốt đâu”.

Tôn Quảng mỉa mai.

Dương Thanh cảm thấy bất lực, không ngờ Tôn Húc dám không nghe máy của mình, có lẽ là đang bận chuyện gì đó.

Ngay khi Tôn Quảng vừa dứt lời, chuông điện thoại của Dương Thanh đột nhiên reo lên.

Dương Thanh nhìn thử, người gọi là Tôn Húc. Anh ẩn ý nhìn Tôn Quảng: “Ông chủ gia tộc của anh gọi đấy”.

“Diễn! Cứ diễn tiếp đi! Tao xem mày diễn trò”, Tôn Quảng hoàn toàn không tin.

Dương Thanh dứt khoát ấn mở loa ngoài, một giọng nói tràn đầy lo sợ vang lên: “Xin lỗi cậu Thanh, vừa nãy tôi đang tắm, thấy cậu gọi tới liền gọi lại cho cậu. Không biết cậu Thanh có gì cần dặn dò?”

Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Tôi gặp một kẻ ngu xuẩn tự xưng là người nhà họ Tôn ở cổng khách sạn Đế Đô, tuyên bố muốn vợ tôi hầu hạ anh ta một đêm”.

“Cái gì? Thằng khốn nạn nào vậy? Dám nói với cậu Thanh như vậy là chán sống rồi sao? Cậu Thanh đưa điện thoại cho nó đi, để tôi nói chuyện với nó”.

Tôn Húc lập tức nổi giận.

Dương Thanh cười híp mắt nhìn Tôn Quảng, đưa điện thoại cho gã: “Chủ gia tộc của anh có lời muốn nói với anh kìa!”

Tôn Quảng cười lạnh nói: “Mày cứ làm như thật, lại còn có người phối hợp diễn kịch với mày”.

Nói xong, gã nhận lấy điện thoại của Dương Thanh, hống hách nói: “Con mẹ nói ông là ai thế hả? Dám giả mạo chủ nhà họ Tôn sao?”

“Tao là Tôn Húc, mày là thằng nào?”, Tôn Húc rống lên.

“Đồ ngu ngốc, nếu ông là Tôn Húc, tôi chính là bố của Tôn Húc. Dám diễn trò với thằng ranh kia lừa tôi à?”, Tôn Quảng không hề tin đối phương là Tôn Húc.

Tôn Húc sắp tức điên rồi: “Ông đây thực sự là Tôn Húc, chủ nhà họ Tôn!”

“Ông đây chính là bố của Tôn Húc!”

Tôn Quảng cười lớn nói.

“Mày chờ đấy cho tao, tao sẽ tới khách sạn Đế Đô tìm mày ngay bây giờ”, Tôn Húc tức giận rít gào.

“Tôi ở đây chờ ông. Mười phút nữa ông không tới thì ông chính là cháu nội của tôi!”

Nói xong, Tôn Quảng dứt khoát cúp máy.

- ---------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui