Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần

Dương Thanh cũng không có ý đuổi cùng giết tận, dù sao đối phương cũng là người của Vương tộc Chiêu Châu. Nếu thực sự giết họ, dù anh có thể đối phó được nhưng cũng sẽ gặp phiền phức không nhỏ.

Lão già mặc sườn xám nam nghiêm mặt lại, không lập tức trả lời. Lão già còn lại chạy tới che chở trước người Tào Huy.

Mặc dù Tào Huy đã hôn mê nhưng họ không thể cam đoan Dương Thanh sẽ không bất ngờ ra tay giết hại anh ta.

“Chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy!”

Lão già mặc sườn xám nam vừa bị Dương Thanh đánh bại đột nhiên trầm giọng nói.

Dương Thanh cười lạnh một tiếng, lập tức cất bước rời đi.

Người xem đang chờ mong Dương Thanh tiếp tục đánh đều rất thất vọng, nhưng Dương Thanh mạnh như vậy, ai dám ngăn cản?

“Phải làm thế nào bây giờ?”

Lão già mặc sườn xám nam vừa che chắn cho Tào Huy đi tới, lo lắng hỏi.

“Thực lực của cậu ta quá mạnh, cứ về nhà họ Tào báo cáo rồi quyết định sau”, người còn lại nói.

“Được!”

Hai người thống nhất lập tức trở về nhà họ Tào báo cáo.

Vũ Văn Bân chứng kiến toàn bộ cũng trợn mắt há mồm. Dương Thanh mạnh hơn trong tưởng tượng của anh ta nhiều.

“Ông Đường, ông thực sự chắc chắn chúng ta có thể giẫm đạp Dương Thanh dưới chân chứ?”, Vũ Văn Bân hoài nghi hỏi.

Ông Đường nhắm mắt không đáp, chợt nói: “Sắp tới, tôi sẽ đưa cậu đến một nơi”.

Nghe vậy, Vũ Văn Bân cảm thấy rất chờ mong. Từ khi ông Đường xuất hiện vẫn chưa từng khiến anh ta thất vọng.

Nơi ông Đường muốn đưa anh ta đến nhất định sẽ có thể giúp anh ta thay đổi.

“Nhưng mà với thực lực vừa rồi của Dương Thanh, đêm nay cậu ta sẽ bỏ qua cho tôi sao?”, Vũ Văn Bân chợt thấy lo lắng.

Ông Đường lập tức im bặt, một lát sau mới lên tiếng: “Yên tâm, cậu ta đã biết club Hoàng Kim có nhà họ Tào chống lưng. Nếu đã rời đi chứng tỏ cậu ta cũng không nắm chắc có thể đối phó lại được”.

“Thế nên chắc chắn cậu ta sẽ không chạy vào club Hoàng Kim tìm cậu. Cậu ta sẽ không theo dõi cậu suốt 24 tiếng, đêm nay chúng ta lập tức rời khỏi Yến Đô”.

Lúc này Vũ Văn Bân mới yên tâm, gật đầu đáp: “Được!”

Cùng lúc đó, Dương Thanh đã ra khỏi club Hoàng Kim.

“Cậu Thanh!”

Anh vừa bước ra liền nghe thấy giọng nói mừng rỡ cách đó không xa, chính là hai anh em Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Nhã được Dương Thanh bảo vệ rời đi trước.

“Anh Thanh có sao không?”, trên gương mặt xinh đẹp của Tống Hoa Nhã tràn đầy lo lắng.

Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Tôi không sao. Muộn rồi, hai người về trước đi!”

Hai anh em này chờ Dương Thanh ở ngoài cổng club Hoàng Kim khiến anh rất ngạc nhiên.

Bọn họ ở lại chờ chứng tỏ rất tin tưởng Dương Thanh.

Nếu không, lỡ Dương Thanh bị giết ở trong, bọn họ ở gần như vậy rất có thể sẽ bị người nhà họ Tào đuổi giết.

“Cậu Thanh không sao thì chúng tôi yên tâm rồi, ngày khác tôi sẽ tới thăm cậu sau”.

Tống Hoa Nghĩa nghe ra được ý tứ đuổi khách của Dương Thanh, vội vàng kéo Tống Hoa Nhã rời đi.

“Sao anh lại đi luôn vậy? Vì giúp chúng ta, anh Thanh đã đắc tội với người của club Hoàng Kim. Chúng ta bỏ anh ấy ở lại một mình, nhỡ bọn họ đuổi giết anh ấy thì phải làm sao?”

Tống Hoa Nhã bị kéo lên xe, không vui nói.

Tống Hoa Nghĩa trầm giọng đáp: “Em nghĩ nếu club Hoàng Kim muốn đuổi giết cậu Thanh, chúng ta đi theo cậu ấy là đang giúp cậu ấy sao?”

“Giống như lúc ở trong club Hoàng Kim, chúng ta sẽ chỉ làm vướng tay vướng chân cậu ấy!”

Nói xong, Tống Hoa Nghĩa cổ quái nhìn chằm chằm Tống Hoa Nhã, cảm thấy em gái mình hơi khác thường.

Tống Hoa Nhã bị anh trai nhìn chằm chằm bỗng chột dạ, cả giận nói: “Anh nhìn em như vậy làm gì?”

“Hoa Nhã, em thích cậu Thanh rồi à?”, Tống Hoa Nghĩa đột nhiên hỏi.

Nghe vậy, gương mặt Tống Hoa Nhã lập tức đỏ bừng, trừng mắt nhìn Tống Hoa Nghĩa, chột dạ nói: “Không phải!”

“Em là em gái anh, em nghĩ gì anh biết hết”.

Tống Hoa Nghĩa thở dài nói: “Cậu Thanh đã có gia đình, cũng rất yêu vợ mình. Bất kỳ ai cũng không có cơ hội chen vào đâu”.

Hắn ta đã điều tra Dương Thanh, biết rõ mọi chuyện về anh như lòng bàn tay.

Nhất là chuyện Dương Thanh vì Tần Thanh Tâm chịu nhục đến ở rể khiến hắn ta rất kinh ngạc.

Sau khi biết được sức mạnh khủng bố của Dương Thanh, Tống Hoa Nghĩa càng ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông mạnh như vậy mà lại rất chung tình.

Nghe anh trai nói thế, sắc mặt Tống Hoa Nhã lập tức ảm đạm, cúi gằm đầu xuống, viền mắt đỏ hoe: “Anh yên tâm, em biết mà. Người như em không có tư cách với tới người đàn ông như anh Thanh”.

Thấy em gái đau lòng, Tống Hoa Nghĩa cảm thấy xót xa, may mà Tống Hoa Nhã chỉ vừa mới thích Dương Thanh.

Đau dài không bằng đau ngắn. Để Tống Hoa Nhã biết được khoảng cách giữa mình và Dương Thanh mới có thể nhanh chóng giúp em gái anh ta dứt ra được.

“Thôi nào, em cũng đừng coi nhẹ mình. Em gái anh xinh đẹp như vậy, muốn đàn ông như nào chẳng được?”, Tống Hoa Nghĩa an ủi một câu rồi lái xe rời đi.

Lần này tham gia cuộc thi chọn quán quân được club Hoàng Kim tổ chức hàng năm, trong số ba anh em nhà họ Tống tuy có hắn ta chiến thắng nhưng cũng có một người bỏ mạng. Hắn ta không biết sau khi trở về nhà họ Tống sẽ phải đối mặt với điều gì.

Đợi Tống Hoa Nghĩa rời khỏi, Dương Thanh gọi một cuộc điện thoại. Đối phương nhanh chóng nhấc máy: “Anh Thanh!”

“Tới club Hoàng Kim ngay!”, Dương Thanh nói.

“Vâng!”, đối phương lập tức đáp.

Đối với Dương Thanh, giết dòng chính nhà họ Tống hay đắc tội nhà họ Tào cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.

Thu hoạch lớn nhất của tối nay chính là tìm thấy Vũ Văn Bân.

Lần trước Vũ Văn Bân thoát khỏi tay anh. Lần này, anh tuyệt đối sẽ không để lịch sử lặp lại.

Bây giờ mới đắc tội nhà họ Tào, ai biết liệu có xuất hiện cao thủ mạnh hơn hay không.

Có lẽ Mã Siêu tới sẽ giúp được anh.

Hai mươi phút sau, Mã Siêu đã tới club Hoàng Kim.

“Anh Thanh, sao anh lại ở đây?”

Vừa xuống xe, Mã Siêu đã đi tới chỗ Dương Thanh, nghi hoặc hỏi.

Dương Thanh đáp: “Tôi tìm thấy Vũ Văn Bân rồi!”

“Hóa ra thằng khốn này trốn ở club Hoàng Kim”.

Mã Siêu nhếch miệng cười nhưng lại tỏa ra sát khí mãnh liệt.

Dương Thanh không chần chừ, lập tức kể lại mọi chuyện cho anh ta nghe.

“Anh Thanh, club Hoàng Kim của nhà họ Tào thì đã sao? Chúng ta cứ xông vào bắt Vũ Văn Bân đi, em xem ai dám ngăn cản?”, Mã Siêu bá đạo nói.

Anh ta chính là anh em thân thiết nhất của Dương Thanh, đương nhiên hiểu được anh rất muốn biết bí mật của mẹ mình.

Vũ Văn Bân chính là chìa khóa.

Dương Thanh cau mày: “Dù sao nhà họ Tào cũng là một trong các Vương tộc. Nếu tôi đã rời khỏi biên giới phía Bắc thì không thể ngông nghênh như lúc tôi còn là Tướng quân được. Tôi không sợ làm lớn chuyện, nhưng những người khác thì sao?”

Nghe vậy, Mã Siêu lập tức im bặt, trong lòng cảm thấy uất ức.

Anh ta biết ý của Dương Thanh là gì. Với quyền thế của nhà họ Tào, nếu thực sự đắc tội khiến cao thủ hàng đầu của bọn họ tìm tới, đến cả anh ta cũng chỉ còn đường chết.

Huống chi, Dương Thanh còn có vợ con.

- ---------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui