“Định đi đấy à? Đã hỏi tao chưa thế?”
Tần Đại Dũng đang định dẫn Tiêu Tiêu rời đi, Lê Chí Khuê chợt nói.
“Bố, hai ông cháu cứ đi đi, có con ở đây rồi, không ai ngăn cản hai người được!”, Dương Thanh nói.
Tuy Tần Đại Dũng căng thẳng nhưng cũng biết, nếu họ ở lại thì chỉ thêm gánh nặng cho Dương Thanh, do đó ông ấy dặn Dương Thanh phải cẩn thận rồi dắt Tiêu Tiêu về nhà.
“Ngăn họ lại cho tôi!”
Sắc mặt của Lê Chí Khuê hết sức khó coi, gã ra lệnh một tiếng, tên vệ sĩ còn lại lập tức lao về phía Tần Đại Dũng.
Nhưng đối phương còn chưa tới nơi thì đã bị Dương Thanh chắn đường.
“Nếu mày không muốn chết, tốt nhất là ngoan ngoãn cút ra chỗ khác đi!”
Dương Thanh híp mắt, nhìn chằm chằm vào tên vệ sĩ.
Đến giờ tên vệ sĩ đã bị Dương Thanh đá bay lúc nãy vẫn chưa tỉnh lại.
Sau khi nghe thấy Dương Thanh nói thế, tên vệ sĩ còn lại lập tức hiểu ngay, đối phương chính là người luyện võ. Gã chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Đại Dũng dẫn Tiêu Tiêu rời đi.
Sắc mặt Lê Chí Khuê vô cùng u ám, gã là cậu cả của nhà họ Lê, làm gì có ai dám chống đối gã đâu cơ chứ?
Bây giờ, một thanh niên trẻ măng lại dám đánh người của gã ngay trước mặt gã, đúng là sự sỉ nhục lớn lao.
“Anh vừa bảo tôi bồi thường nhỉ? Đúng rồi, bao nhiêu tiền thế?”
Dương Thanh chợt hỏi. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================
“Một tỷ! Nếu hôm nay mày không lấy ra được một tỷ thì đừng hòng sống sót rời khỏi đây”.
Lê Chí Khuê còn chưa đáp lời, mẹ Tiểu Quân đã hống hách nói.
“Hai người chắc chắn rằng muốn tôi bồi thường một tỷ à?”, trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Thằng oắt kia, tao chỉ cho mày một tiếng thôi, trong vòng một tiếng, nếu chưa có một tỷ, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết”.
Trong mắt Lê Chí Khuê tràn ngập vẻ trêu ngươi: “Tao thấy con gái mày xinh xắn thế kia, chắc vợ mày cũng đẹp lắm nhỉ?”
“Nếu mày không bồi thường nổi thì để vợ mày ngủ với tao một đêm đi, tao sẽ miễn cưỡng đồng ý”.
Dương Thanh bỗng bật cười.
Nếu Mã Siêu đang ở đây, chắc chắn anh ta cũng biết, nếu Dương Thanh cười trong tình huống này thì sẽ xảy ra chuyện đáng sợ tới mức nào.
“Được, nếu anh muốn một tỷ, tôi sẽ cho anh”.
Dương Thanh nói rồi gọi điện thoại: “Chuyển cho nhà họ Lê một tỷ ngay nhé!”
Sau khi cúp máy, Dương Thanh nói: “Không cần đến một tiếng, chắc chưa đầy năm phút nữa, một tỷ sẽ được chuyển vào tài khoản của nhà họ Lê”.
“Mày đang đùa tao đấy à?”
Sắc mặt của Lê Chí Khuê u ám đến mức đáng sợ, gã nghiến răng ken két.
“Đùa anh á? Sao tôi phải đùa với anh?”, Dương Thanh hỏi.
“Mày tưởng mày nói đã chuyển một tỷ vào tài khoản của nhà họ Lê thì sẽ có ngay à?”
Lê Chí Khuê tức giận chất vấn.
“Nếu anh không tin thì tôi cũng bó tay”.
Dương Thanh cười lạnh: “Đúng rồi, anh có thể gọi điện cho Lê Triết cơ mà, bảo với ông ta tôi tên là Dương Thanh nhé!”
Cùng lúc đó, ở nhà họ Lê.
Trong phòng của chủ gia tộc, tiếng đập đồ liên tục vang lên, dòng chính của nhà họ Lê đứng hết ngoài cửa, không ai dám vào.
“Khốn kiếp! Tài sản của nhà họ Lê có hơn bảy mươi tỷ, giờ tự dưng phải tặng một nửa cho người ta!”
“Đến khi chết đi, tôi biết đối mặt với liệt tổ liệt tông của nhà họ Lê kiểu gì bây giờ?”
“Tổ tiên của nhà họ Lê ơi, con có tội! Con có lỗi với nhà họ Lê!”
Lê Triết - chủ gia tộc họ Lê vừa ném đồ, vừa hét lớn với vẻ tự trách.
Lúc này ông ta đang thấy vô cùng hối hận, nếu biết chỗ dựa của nhà họ Trần mạnh mẽ đến thế, có chết ông ta cũng không dám dây vào họ đâu.
Giờ thì hay rồi, chẳng những không tiêu diệt được nhà họ Trần mà còn phải dâng một nửa sản nghiệp của nhà họ Lê cho người ta nữa.
“Dương Thanh, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, tao thề, tao sẽ không bao giờ bỏ qua cho mày!”
Lê Triết nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi trút giận xong, Lê Triết mới ra khỏi phòng, thấy dòng chính của nhà họ Lê đã đứng hết ở bên ngoài.
“Chủ gia tộc, ông không sao chứ?”
Những người thuộc dòng chính của gia tộc đang định đến hỏi xem tại sao Lê Triết lại giao một nửa sản nghiệp của gia tộc cho người khác, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng thấy Lê Triết tức giận như vậy, không ai dám nhắc tới chuyện này nữa.
Lê Triết cắn răng: “Mọi người vào đi, bây giờ chúng ta sẽ mở cuộc họp gia tộc!”
Người nhà họ Lê nhanh chóng ngồi vào với nhau, Lê Triết ngồi ở ghế giữa. Ông ta nhìn đám người, chợt hỏi: “Lê Chí Khuê đâu rồi?”
“Chủ gia tộc, Tiểu Quân gặp chút chuyện nên Chí Khuê đi xem rồi”, một bề trên có quan hệ không tệ với Lê Chí Khuê lên tiếng.
“Tiểu Quân không sao chứ?”, Lê Triết hỏi.
Cho dù thế nào, Tiểu Quân cũng là cháu ông ta.
Người vừa trả lời lại nói tiếp: “Chủ gia tộc cứ yên tâm, Chí Khuê đã đến đó rồi, chắc chắn sẽ không sao hết”.
“Tiểu Quân không sao là tốt rồi!”
Lê Triết nói rồi nhìn đám người, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi biết mọi người đến đây để làm gì, mọi người đang muốn hỏi tại sao tôi lại giao một nửa sản nghiệp của gia tộc cho tập đoàn Thịnh Thiên đúng không?”
“Bây giờ tôi sẽ cho mọi người biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Lê Triết bắt đầu kể lại chuyện liên minh năm gia tộc định tiêu diệt nhà họ Trần để tăng địa vị của nhà họ Lê ở Yến Đô, nhưng lại gặp phải Dương Thanh.
“Lần này tôi đã tính sai, đánh giá thấp thực lực của đối thủ nên mới khiến nhà họ Lê bị thiệt hại nặng nề, tôi sẽ gánh chịu mọi hậu quả!”
Lê Triết cắn răng: “Nhưng mọi người cứ yên tâm, tôi không bao giờ từ bỏ thế đâu. Cho dù nhà họ Trần có chỗ dựa mạnh mẽ đến mấy, tôi cũng không bao giờ dễ dàng bỏ qua cho việc họ đã cướp mất một nửa sản nghiệp của chúng ta!”
Lê Chí Khuê cũng sững sờ: “Ôi mẹ ơi! Thằng ngu kia thật sự chuyển một tỷ cho nhà họ Lê ạ?”
“Ai chuyển tiền thế?”
Lê Triết có linh cảm rất xấu, ngay cả giọng nói cũng run lên.
“Là một thanh niên khoảng hai bảy, hai tám tuổi ạ. Bố, bố không biết thằng ngu này vênh váo tới mức nào đâu”.
Lê Chí Khuê rất vui mừng, cười nói: “Chính thằng ngu này đã bảo con gọi điện cho bố, đúng rồi, nó còn bảo con nói với bố, nó tên là Dương Thanh!”
- ---------------------------