Dương Thanh vừa rời khỏi nhà họ Tôn thì điện thoại đổ chuông.
Anh cầm điện thoại lên xem thì thấy đó là một số lạ.
"Dương Thanh, xin chào, tôi là Hạ Hà, bây giờ đang ở Yến Đô, anh có thời gian không? Tôi muốn nhờ anh giúp một việc!”
Một giọng nói lém lỉnh phát ra từ ống nghe của điện thoại di động, hóa ra là Hạ Hà.
Dương Thanh luôn vô cùng cảm kích cô gái này, nếu không có cô ta, có lẽ Tiêu Tiêu đã phải chịu sự tổn thương rất lớn.
Tính ra, cô gái này được xem như một vị cứu tinh của Tiêu Tiêu.
"Được, giờ cô đang ở đâu, tôi qua đó tìm cô”, Dương Thanh hỏi.
“Số 320 quán bar Hồng Nhan, đường Dân Thái”, Hạ Hà nói địa chỉ.
Sau khi cúp điện thoại, Dương Thanh mới nhận ra rằng nơi mà cô gái này hẹn gặp là một quán bar.
“Đã nửa năm không gặp, rốt cuộc cô gái này đã xảy ra chuyện gì nhỉ?”, Dương Thanh tự lẩm bẩm.
Lúc trước khi còn ở Giang Hải, mẹ của Hạ Hà bị nhiễm trùng đường tiết niệu và cần ghép thận.
Dương Thanh đã thành lập một quỹ cứu trợ dành riêng cho bệnh nhân nhiễm trùng đường tiết niệu ở bệnh viện Nhân Dân Giang Hải, quỹ này có thể được coi là giúp Hạ Hà giải quyết vấn đề chi phí y tế.
Sao một cô gái từng ngây thơ như vậy lại có thể đến quán bar?
Mặc dù Dương Thanh đang nghi hoặc, nhưng anh vẫn lao đến quán bar Hồng Nhan càng sớm càng tốt.
Hai mươi phút sau, Dương Thanh đậu xe ở trước cửa một quán bar, đèn LED lớn phía trên cửa là bốn chữ ‘Quán Bar Hồng Nhan’.
"Dương Thanh!"
Vừa đi tới cửa quán bar, Dương Thanh đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, anh quay lại và nhìn thấy Hạ Hà đang chạy lon ton tới với vẻ đầy kích động.
Sáu tháng trước, khuôn mặt thanh tú của Hạ Hà không hề trang điểm, nhưng bây giờ cô ta đã trang điểm.
Và bộ đồ của cô ta cũng quyến rũ hơn nhiều so với nửa năm trước.
Người còn chưa đến gần mà đã có một mùi hương ập đến.
Phải thừa nhận rằng cô gái này quả thật rất xinh đẹp, sau khi trang điểm nhẹ, cô ta còn đẹp hơn nhiều so với những ngôi sao, người đẹp kia.
Tuy nhiên, Dương Thanh vẫn quen với một Hạ Hà ngây thơ của trước đây hơn.
"Hạ Hà, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Dương Thanh thờ ơ hỏi, giọng điệu không mặn không nhạt, không mang sự nhiệt tình như Hạ Hà mong đợi.
Hạ Hà chợt cảm thấy hơi chạnh lòng.
Nhưng ngay sau đó, cô ta liền nở nụ cười: "Dương Thanh, tôi vừa xuống máy bay Yến Đô một giờ trước. Lần này tôi đến đây là để trả tiền cho anh”.
"Xin lỗi, vừa rồi tôi đã nói dối anh. Thực ra tôi khá ổn, không cần anh giúp đỡ gì cả. Chỉ là tôi không nói như vậy, sợ rằng anh sẽ không đến”.
Sau khi nghe Hạ Hà nói xong, trong lòng Dương Thanh đột nhiên có chút áy náy.
Hóa ra cô gái này đến Yến Đô là tìm mình để trả tiền.
Đương nhiên Dương Thanh biết Hạ Hà định trả tiền gì.
Dương Thanh đã âm thầm giúp đỡ mẹ của Hạ Hà, anh còn thành lập quỹ chữa trị nhiễm trùng đường tiết niệu, giúp giảm bớt gánh nặng rất lớn cho Hạ Hà.
Sau khi Hạ Hà biết rằng Dương Thanh giúp đỡ mình, cô ta đã hứa sau này sẽ trả lại tiền cho Dương Thanh.
"Tôi thành lập quỹ chữa trị nhiễm trùng đường tiết niệu chỉ là để giúp đỡ nhiều người phụ nữ giống như mẹ của cô hơn. Cô không cần phải cảm thấy rằng mình nợ tôi bất cứ điều gì”.
Dương Thanh chân thành nói: "Tôi thực sự muốn nói lời cảm ơn, và lẽ ra phải là tôi cảm ơn cô mới đúng. Lúc trước nếu không có cô, Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ bị tổn thương”.
Hạ Hà bất lực nói: "Tôi đã biết là anh sẽ nói như vậy mà”.
Nói rồi cô ta nhét một chiếc thẻ ngân hàng vào tay Dương Thanh: "Dù sao thì đúng là nhờ có sự giúp đỡ của anh nên mẹ tôi mới vượt qua được”.
"Mẹ tôi vẫn luôn nói là phải cảm ơn anh đàng hoàng, chỉ là vẫn luôn không liên lạc được với anh”.
"Trong thẻ này cũng không có bao nhiêu tiền, chỉ có một triệu tệ thôi, xem như là tôi đã trả tiền cho anh rồi nhé!”
Dương Thanh cảm thấy bất ngờ, anh không ngờ rằng Hạ Hà nửa năm trước vẫn đang phải kiêm một số công việc để lo chi phí điều trị cho mẹ mình giờ vừa vung tay là chi hẳn một triệu tệ.
Một triệu tệ không là gì đối với anh, nhưng đối với gia đình của Hạ Hà, đó là một con số không nhỏ.
"Hạ Hà, tôi đã nói rồi, cô đừng khách sáo như vậy. Cô như thế này là không coi tôi là bạn rồi”.
Dương Thanh vội vàng trả lại thẻ ngân hàng cho Hạ Hà, nghiêm mặt nói: "Nếu cô thật sự muốn trả lại tiền cho tôi, tôi sẽ rời đi ngay bây giờ, sau này chúng ta coi như không ai nợ ai nữa”.
Hạ Hà đang muốn tiếp tục nhét lại chiếc thẻ ngân hàng vào tay Dương Thanh, nghe thấy Dương Thanh nói vậy liền vội vàng lấy lại chiếc thẻ ngân hàng.
"Dương Thanh, anh như thế sẽ khiến tôi có cảm giác nợ anh quá nhiều”.
Hạ Hà chua xót nói: "Trước đây tôi không có tiền, giờ khó khăn lắm mới có tiền mà anh lại không chấp nhận tôi trả tiền cho anh”.
Dương Thanh nở nụ cười: "Cô biết mà, giúp đỡ cô và mẹ cô đối với tôi mà nói chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi”.
"Thôi được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa. Tôi không muốn mất đi người bạn duy nhất là anh đâu”.
Hạ Hà nói với vẻ bất đắc dĩ: "Lúc đầu tôi cũng ngăn cản, sau đó thấy công việc làm thêm của mẹ tôi không vất vả lắm nên tôi mới để mặc bà ấy làm”.
"Mẹ tôi là một phụ nữ lao động thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội. Dù cuộc sống của bà có tốt đến đâu thì cũng khó cho phép mình có thời gian nghỉ ngơi. Bà ấy cứ phải làm chút gì đó thì mới cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa”.
Cả hai đang trò chuyện thì một cô phục vụ bất ngờ mang một ly Bloody Mary tới.
"Chào người đẹp, cái này là anh Tào mời cô”.
Hạ Hà còn chưa kịp từ chối thì cô nhân viên phục vụ đã đặt ly Bloody Mary sáng loáng trước mặt Hạ Hà.
Cùng lúc đó, ở một chỗ cách đó không xa, một thanh niên ăn mặc sang chảnh đang vẫy tay với Hạ Hà.
- ---------------------------