Trong biệt thự đều là người theo phe Diệp Thương, rất tin tưởng lẫn nhau. Nếu có người trong phe trở thành chủ gia tộc sẽ là chuyện cực kỳ tốt.
Vậy nên Diệp Thương cũng không cần lo lắng, ánh mắt lóe sáng: “Mọi người đã nhất trí cho rằng hiện giờ là thời cơ tốt nhất của chúng ta, đương nhiên không thể bỏ lỡ”.
“Chọn ngày không bằng gặp ngày. Đợi tôi báo lại với tập đoàn Tào Thị sẽ bắt đầu hành động luôn!”
Mỗi người đều thấy lo lắng. Tuy bọn họ đều muốn Diệp Thương làm chủ nhà nhưng chuyện này rất nguy hiểm, chỉ cần một chút sơ sẩy sẽ gây ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Diệp Thương lập tức gọi một cuộc điện thoại, đối phương nhanh chóng bắt máy: “Chuyện gì?”
Chỉ đáp hai chữ đơn giản, tựa như nói nhiều hơn một câu cũng lãng phí nước bọt. Đối phương còn dùng phần mềm biến âm, lo Diệp Thương ghi âm lại.
Diệp Thương chẳng hề bất ngờ, chỉ nói: “Sếp Hoàng, lúc trước ông hứa chỉ cần tôi trở thành chủ nhà họ Diệp, tập đoàn Tào Thị sẽ hợp tác với nhà họ Diệp. Bây giờ còn tính không?”
“Ông cứ thoải mái mà làm!”
Sếp Hoàng tích chữ như vàng, vẫn chỉ đáp lại một câu đơn giản.
“Cảm ơn sếp Hoàng!”
Mặc dù đối phương chỉ đáp lại vài chữ nhưng lại khiến Diệp Thương an tâm hơn hẳn, không còn dao động nữa.
Sau khi cúp máy, Diệp Thương trầm giọng nói: “Bây giờ chúng ta cần phải xây dựng kế hoạch kĩ càng, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào!”
“Trước khi ra tay, tôi có một đề nghị”.
Đúng lúc này, chú Lê đột nhiên lên tiếng.
“Mời chú nói!”
Diệp Thương vội vàng đáp.
Chú Lê là người có bối phận cao nhất ở phe Diệp Thương, có tiếng nói trong gia tộc. Có thể nói nhờ lão ta ủng hộ, Diệp Thương tự tin hơn hẳn.
Trong đôi mắt già nua vẩn đục của chú Lê bỗng lóe lên một tia sát khí, híp mắt nói: “Một khi chúng ta hành động sẽ không còn đường lui. Dù được Diệp Mạn tha mạng, phe chúng ta cũng hoàn toàn xuống dốc”.
“Còn cậu, chắc chắn Diệp Mạn sẽ không chịu bỏ qua, cậu chỉ có thể thắng, không được phép thất bại!”
“Cậu là người có khả năng trở thành chủ gia tộc nhất trong phe chúng ta, cũng là niềm hi vọng của tất cả mọi người”.
Nghe chú Lê nói vậy, sắc mặt Diệp Thương vô cùng nghiêm túc, gật đầu nói: “Cháu hiểu rồi!”
Chú Lê gật đầu: “Hiện giờ điều khó xác định nhất chính là bệnh tình thực sự của Diệp Mạn, chúng ta cứ coi như bệnh tình của cô ta không nghiêm trọng đi”.
“Cũng có thể nói là Diệp Mạn cố ý truyền tin mình đang nguy kịch để xem ai có ý đồ đoạt vị trí chủ gia tộc”.
“Vậy nên một khi chúng ta hành động sẽ bị cô ta coi là kẻ địch. Vậy thì tại sao chúng ta không xử lý cô ta trước?”
Tất cả đều giật nảy mình, sợ toát mồ hôi.
Diệp Thương cũng run rẩy nói: “Chú Lê, nếu chúng ta chỉ tranh đoạt vị trí chủ gia tộc thì vẫn còn đường sống. Nhưng nếu ra tay với Diệp Mạn, đây chính là tội chết!”
Chú Lê cười lạnh nói: “Ai bảo chúng ta phải ra tay với cô ta?”
“Hả?”
Diệp Thương sững sờ: “Ý của chú là gì?”
“Sát thủ!”
Chú Lê gằn giọng nói từng chữ.
“Bốp!”
Diệp Thương bỗng đập bàn đứng bật dậy, kích động nói: “Phải rồi! Sao cháu lại không nghĩ tới chuyện thuê sát thủ?”
“Chiêu này của chú Lê quá đỉnh!”
“Diệp Mạn là hòn đá ngáng chân chúng ta. Nếu bà ta chết, nhà họ Diệp còn ai tranh được với chúng ta?”
“Thuê sát thủ dù có thất bại cũng không tra ra được chúng ta”.
Dương Thanh lẳng lặng ngồi trên sofa, ngắm nhìn người phụ nữ đang làm việc, ánh mắt ngập tràn yêu thương.
Bỗng anh nhận được một tin nhắn Diệp Mạn gửi tới.
“Nếu mẹ xảy ra chuyện, con nhất định phải bảo vệ Thanh Tâm và Tiêu Tiêu thật tốt. Coi như lời dặn dò của mẹ vợ với con rể đi”.
Chỉ vài câu đơn giản lại khiến anh cau mày.
Dường như Diệp Mạn đang dặn dò chuyện hậu sự. Chẳng lẽ bà ta đang gặp nguy hiểm gì sao?
Dương Thanh nhìn Tần Thanh Tâm một lúc mới trả lời một chữ: “Được!”
Sau đó, anh lại gửi thêm một tin nhắn: “Mấy ngày này cậu bảo vệ Diệp Mạn đi”.
- ---------------------------